“Cô ấy so với trước kia, giống như có gì đó thay đổi.”
Lời hắn nói đúng là điều Vương Viễn Trân suy nghĩ, mà lại không muốn
nói. Đúng vậy, trên người Diệp Tòng Y quả thật xuất hiện biến hóa, cô trở
nên có gan phản kháng, dễ dàng làm người ta nhớ đến đoạn thời gian trước
kia, nghĩ đến những ngày tháng khiến người ta kinh hãi... Ngày đó, bà đã
suýt mất đi con gái duy nhất của mình, mà hết thảy nguyên do, là vì một cô
gái, nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi khi trong đầu hiện ra khuôn mặt tái
nhợt tinh xảo kia, trong lòng bà như bị một bóng ma lớn bao phủ, tràn ngập
kinh hoàng và sợ hãi.
- Mẹ, mẹ...
Âm thanh kêu lớn khiến Vương Viễn Trân phục hồi tinh thần lại, hơi hơi
nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn ôn nhã của con rể ngay trước mặt, trong
lòng bà bỗng thở dài một hơi, sao lại nghĩ đến chuyện không thoải mái này,
những chuyện này đã qua nhiều năm. Hai năm đầu, bà luôn lo lắng khẩn
trương, sợ người kia sẽ tìm được Tòng Y, sợ Tòng Y nhớ lại chuyện cũ,
nhưng hiện tại bọn họ đã kết ôn sinh con, mọi thứ đều đã đi xa, bà còn gì
phải băn khoăn? Cuộc sống của bọn họ đã gió êm biển lặng, trở thành một
gia đình vô cùng hạnh phúc, sẽ không có người nào đến quấy rầy nữa.
Tào Vân Tuấn thấy bà nhìn mình, bỗng nhiên nhíu mày: “Mẹ, về nam
sinh kia, con muốn biết một chút.”
- Vân Tuấn, Tòng Y hiện giờ đã là vợ con.
- Nhưng con vẫn muốn gặp hắn. – Tào Vân Tuấn tận lực làm cho giọng
điệu của mình có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên tia không cam
lòng: “Con vĩnh viễn không quên được ngày đó, Tòng Y bỗng nhiên nói với
con cô ấy đã có người mình yêu, bảo con đừng thư từ cho cô ấy nhiều như
vậy nữa, đừng luôn gọi điện cho cô ấy, lại càng không được linh tinh nói
thích cô ấy, khi nhận được cuộc điện thoại này, con có cảm giác cả bầu trời