- Trong bụng Tòng Y hẳn là có chút khó chịu với em. – Hà Na bĩu môi:
“Chị ấy về nhà, em muốn lái xe đưa chị ấy đến sân bay, chị ấy không chịu,
sau khi về nhà cũng không gọi cho em cuộc nào, thậm chí em có gọi qua,
khẩu khí của chị ấy cũng không giống như trước.”
- Sao? – Tiểu Phương càng cảm thấy kỳ quái: “Em và Tòng Y có mâu
thuẫn sao? Không phải đâu, tuy là em tùy tiện, nhưng tính tình Tòng Y lại
dịu dàng, sao lại có chuyện khiến em ấy khó chịu?”
Hà Na yếu ớt dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Có thể... Có
thể Tòng Y thấy em không hiểu chị ấy.”
- Sao nữa? Chuyện gì không hiểu?
- Ôi! – Hà Na ngồi dậy, phiền toái nói: “Đừng hỏi nữa, chuyện giữa nữ
nhân, hỏi rõ ràng làm gì!”
Tiểu Phương dở khóc dở cười: “Đây không phải là anh quan tâm em
sao, mặt em sao lại biến sắc nhanh như vậy!”
- Nữ nhân đều như vậy, hừ. – Hà Na tùy tiện đưa tay cầm lấy điện thoại
trên sô pha của hắn, nhàm chán lục lọi.
- Anh thấy em cứ nên tìm bạn bè ra ngoài chơi đi, dù không đi du lịch,
cũng cùng nhau uống trà, hàn huyên một chút cũng được, tâm tình em cũng
tốt rồi, tâm tình anh mới tốt chứ, cả ngày anh đều phải nhìn sắc mặt em.
- Ừm, bạn Duyệt Nhan có mở một quán bar mới, đêm mai hoặc sau đó
nhất định sẽ kéo em đi ủng hộ. À, tài khoản ngân hàng... – Hà Na cúi đầu,
nhìn tin nhắn trong di động hắn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kinh ngạc: “Tin
nhắn này là của Hàn Sanh gửi anh, chị ta muốn anh giúp gửi tiền cho ai?”
- À, cái đó. – Tiểu Phương nằm xuống sô pha, giải thích nói: “Là hôm
qua, mẹ Hàn Sanh gọi điện thoại đến, nói là sinh bệnh, muốn em ấy gửi