ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 483

Tôi luôn cảm thấy cậu ấy quá gầy, giống như bị suy dinh dưỡng. Người

ta học cấp ba, các bậc phụ huynh có món gì bổ dưỡng, thậm chí là canh
cũng mang đến trường đưa, nước uống trong ký túc xá mỗi ngày dùng đều
là chất lượng Hoa Kỳ, nhưng Hàn Sanh mỗi ngày lại chỉ ăn cơm và rau
xanh, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy người nhà đến thăm cậu ấy.

Nghĩ chút xíu, lại thấy cảm giác chua xót trong lòng.

Mỗi lần đến căn tin, tôi đều chộp hai chén thịt, sau đó nói với Hàn Sanh

tôi ăn không hết, cậu ấy từ đầu đương nhiên là từ chối, nhưng ở chung thời
gian dài, tôi phát hiện ra nhược điểm của cậu ấy, chỉ cần tôi làm bộ đáng
thương nhìn cậu ấy, sau đó dùng giọng điệu nũng nịu, cậu ấy sẽ khó từ chối,
chiêu này phải thử cả trăm lần.

Trương Vân Sơ buổi trưa đưa cho tôi một khối chocolate, kiêu căng nói

với tôi, đây là một thương hiệu nổi tiếng của Thụy Sĩ, tôi cười cảm ơn cậu
ta, cậu ta đột nhiên cau mày nói: “Gần đây, quan hệ của cậu với Trầm Hàn
Sanh rất tốt nhỉ.”

“Ừm.” – Tôi thấy giọng nói cậu ta có chút là lạ, không biết có ý gì,

thuận miệng trả lời một tiếng.

“Sao cậu lại thích chơi với nó?” – Cậu ta nhún nhún vai, vẻ mặt khinh

thường: “Mỗi lần nhìn thấy nó, đều có cảm giác như mùi quê cha đất tổ
hầm hập đập vào mặt.”

Lòng tôi ẩn ẩn khó chịu, giống như đang nói tôi, tôi cũng không để ý

đến cậu ta, nhưng tiếp theo cậu ta lại nói: “Cha cậu tốt xấu cũng là Cục
trưởng, cậu chơi với mấy đứa như vậy làm gì, chơi được hả?”

“Chơi chung thì sao?” – Tôi thật sự tức giận.

“Cậu thương hại nó à? Có cái gì đáng thương hại! Dáng vẻ keo kiệt, đi

cùng nó chỉ tổ bẽ mặt, coi nó đi, chẳng phải chỉ là thành tích tốt thôi sao,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.