ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 542

Thanh âm của nàng, như gần lại xa, như xa lại gần, Diệp Tòng Y cảm

giác mình được ai đó nâng dậy, thân thể tựa hồ trở nên bay bay bổng bổng,
không còn thuộc về mình nữa, cô hoàn toàn lãng quên Hà Na đang lớn tiếng
kêu to, trong đầu chỉ nhớ đến thanh âm tràn ngập đau đớn của Trầm Hàn
Sanh: “Mà cậu, tốt nhất đừng bao giờ nhớ ra tôi, nhớ rõ, đừng bao giờ!”

Chỉ có thanh âm này, cô chỉ có thể nghe được thanh âm này.

Bản nhật ký ‘cộp’ một tiếng rơi xuống đất, đầu Diệp Tòng Y hơi hơi

nghiêng, hôn mê bất tỉnh trong lòng Hà Na.

Hai mắt cô gắt gao mấp máy, mọi thứ trước mặt hoàn toàn trở nên hắc

ám, cô biết, từ nay về sau cuộc sống của cô cũng trở thành một mảnh tối
đen, cha mẹ, người chồng, đứa con... Còn có Hàn Sanh... Rốt cuộc cô cũng
không chịu được đả kích này.

Cuộc sống ngọt ngào trong bản nhật ký vẫn còn đang tiếp tục.

Ngày 25 tháng 1.

Hàn Sanh không định trở về mừng năm mới, nhưng tôi đã sớm biết là

mình không thể không trở về.

Bố mẹ điện thoại ngày càng dồn dập, hơn nữa càng ngày càng gấp

không thể chờ nổi, nghe khẩu khí của bố mẹ, giống như nếu tôi không
nhích người, bố mẹ sẽ lập tức tới đây túm tôi về, có hai lần mẹ còn lên cơn
giận. Anh Vân Tuấn cũng hai ba lần gọi điện nói đến thăm tôi, hình như anh
ta cũng rất sốt ruột, tôi càng không cho anh ta đến, không chịu nói cho anh
ta biết tôi đang ở đâu, anh ta lại càng gấp, tôi biết anh ta suy nghĩ cái gì, cơ
mà chả liên quan tới tôi.

Nhưng hôm nay, tôi phải về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.