- Không tại sao gì hết, tao không muốn về nhà thôi. – Trịnh Duyệt Nhan
có chút bất mãn: “Mày kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ đêm nay có tên
nam nhân nào đến nhà mày qua đêm sao?”
- Bớt nhảm đi.
- Ơ thế không phải à?
Hà Na thở dài, giơ điều khiển từ xa lên đổi kênh, bàn tay nâng lên giữa
không trung lại buông, ánh mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan: “Mày hôm nay
mang nhiều đồ ăn vặt đến thế này, từ lúc bước vào đến giờ mồm chưa nghỉ
lần nào, không phải lại liên quan đến nàng bác sĩ kia chứ?”
Trịnh Duyệt Nhan nghe xong lời này, tay ném miếng thịt khô đang cầm,
lấy từ hộp khăn giấy hai tờ để lau tay, sau đó dựa vào sô pha.
- Bị tao nói trúng, há há. – Hà Na bị nàng làm tức nửa ngày, lúc này thấy
nàng thần sắc không tốt, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên, Hà Na ngồi dậy, hai
tay nâng cằm: “Đến đây đi, nói cho tao nghe một chút.”
Trịnh Duyệt Nhan cuối cùng không nín được, đem chuyện đêm đó kể lể
một lần, cuối cùng oán hận nói: “Con mẹ nó, thật đúng là đồ đầu gỗ, đồ cục
đá!”
- Bởi thế người ta mới bảo ai làm bác sĩ là dễ thành quái nhân lắm. – Hà
Na mở miệng lớn: “Đi vào trái tim chị ta, mới có thể đi vào nhà chị ta? Nếu
nói thế, nhà tao người khác tới lui nhiều vậy, chắc tim tao bị thiên binh vạn
mã giẫm nát bấy rồi?”
Truyện Của Tui. net
Trịnh Duyệt Nhan nghe nàng nói như vậy, nhịn không được “xì” một
tiếng cười, sắc mặt cũng dần dần chuyển tốt.