Mái tóc dài của cô hỗn độn, nước mắt ngang dọc trên khuôn mặt, bên
môi lại mang theo nụ cười như kẻ thần kinh, thân thể vì suy yếu mà đứng
cũng không vững, có chút nghiêng ngả: “Mắc cười thật! Tôi bị bố mẹ ruột
lừa gạt nhiều năm như vậy, bọn họ lừa gạt tôi, để tôi kết hôn với một tên bịp
bợm, ngủ chung chăn chung gối nhiều năm như vậy, ha ha, tôi thậm chí còn
sinh cho hắn một đứa con gái, mà biểu muội của tôi cũng lừa gạt tôi, muốn
cướp đi người tôi yêu. Hà Na, đây là chuyện không thể tin được, em tượng
tưởng ra chuyện thế này lại xảy ra với chị sao? Em tin chuyện vô sỉ, bi thảm
như vậy sẽ xảy ra với chị sao? Trời ạ! Tôi làm cái gì sai? Tôi rốt cuộc làm
cái gì sai? Tại sao bọn họ lại đối với tôi như vậy?!”
Nói xong câu cuối cùng, cô biến thành một kẻ tâm thần gầm rú, hai tay
ôm lấy đầu, mi tâm gắt gao nhíu lại, giống như trong đầu đau đớn không
chịu đựng nổi, lòng Hà Na cũng trở nên đau đớn, vội vàng xông lên đỡ cô:
“Tòng Y, chị bình tĩnh một chút.”
Diệp Tòng Y từng bước lui về phía sau, khuôn mặt trắng bệch hiện ra nụ
cười: “Bĩnh tĩnh một chút? Chị làm sao có thể bình tĩnh? Hà Na, trừ phi em
nói cho chị biết, tất cả những thứ này không phải là sự thật, chỉ là ác mộng
thôi! Hà Na, nếu không em cũng lừa gạt chị như vậy đi, dù sao cuộc đời chị
cũng chỉ toàn lừa gạt.”
Hà Na nhịn không được chảy nước mắt, ôm lấy cô khóc nói: “Tòng Y,
chị đừng như vậy, chị khổ sở, không thể chấp nhận, vậy thì hãy thoải mái
khóc hết ra, thoải mái xả hết đi, đừng nói như vậy, dù xảy ra chuyện gì,
cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”
- Khổ sở? Chị làm gì có, hai chữ khổ sở không thể diễn tả được một
phần vạn, một phần trăm vạn tâm tình của chị, cuộc sống đó, không có cách
nào để tiếp tục.
Diệp Tòng Y thì thào xong, dùng toàn bộ khí lực giãy ra khỏi người Hà
Na, chân lảo đảo vào cái, sau đó “rầm” một tiếng ngã xuống bàn trà, ly ly