ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 637

- Sao? Lo lắng cho em sao? Nếu em nhận, chắc chị cũng sẽ không tới

nhỉ.

- Nhan Nhan, tôi...

- Không được trốn tránh vấn đề, không nói điều khác, chỉ cần trả lời

không hoặc có. — Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, ngồi xổm ở trước mặt
nàng, một đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Trầm
Hàn Sanh dĩ nhiên nói không nên lời bất kỳ lời biện hộ nào, Trịnh Duyệt
Nhan đưa tay nhẹ nhàng quấn lấy cổ nàng, thanh âm càng ngày càng thấp:
“Hàn Sanh, chị không biết em có bao nhiêu ghét vẻ mặt này bây giờ của
chị, em rất ghét cái do dự của chị.” Nói rồi, môi tiến lên nghênh tiếp.

Cánh môi dịu dàng của nàng, đầu lưỡi mềm mại, hòa lẫn với hương

thơm ngọt lạnh của rượu, hô hấp nóng rực phả vào gò má và bên tai, hết
thảy đều say lòng người như vậy. Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, trên mặt
nổi lên từng tầng đỏ hồng, nàng ôm Duyệt Nhan vào trong ngực, hai tay
nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, mái tóc mềm mại của nàng, nhưng không chủ
động, chỉ phối hợp, như là dung túng cho nàng ngang ngược.

Thế nhưng Trịnh Duyệt Nhan vẫn mang theo hận ý cực lớn, ùn ùn cuốn

sạch, như tuyên bố quyền sở hữu của mình, chiếm lĩnh mỗi một nơi trong
khoang miệng nàng, cướp đoạt mỗi một hơi thở. Tất cả nhung nhớ và tình
yêu đều để môi lưỡi ở đây ở phát ra, tất cả lửa giận đều là tứ chi đang dây
dưa ở đây hừng hực thiêu đốt.

Trong căn phòng u ám, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc mập mờ,

hai người gần như sắp hít thở không thông, đột nhiên cùng nhau từ trên ghế
sa lon lăn xuống, ngã lên tấm thảm thật dày.

Trầm Hàn Sanh nằm ngửa trên đất, hô hấp nặng, nàng đưa tay sờ sờ

cánh môi đã sưng lên của bản thân, đột nhiên khẽ nói: “Duyệt Nhan, xin
lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.