ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 667

cứ ở đây chờ dì một chút.”

Nói rồi nàng đứng dậy, xoay người trở về phòng của mình, nhẹ nhàng

đóng cửa. “Duyệt Nhan, xin lỗi, ngày hôm nay tôi phải nuốt lời rồi, cơ mà,
đây là lần cuối cùng.” Nàng dựa vào cửa, ở trong lòng nói như thế với Trịnh
Duyệt Nhan, đồng thời cũng là nói với mình, sau đó hít một hơi thật sâu, đi
tới bên giường, lấy ĐTDĐ ra bấm số điện thoại của Trịnh Duyệt Nhan.

- A lô? – Thanh âm Trịnh Duyệt Nhan nghe cũng không khác gì thường,

Trầm Hàn Sanh lại cảm giác tay mình cầm ĐTDĐ, gần như khẩn trương
đến chảy mồ hôi, nàng lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Nhan Nhan, đêm nay tôi
có chút việc, không thể qua chỗ em được, ngày mai, ngày mai có được
không?”

- Làm sao vậy? Bệnh viện muốn chị tăng ca sao? – Ngữ điệu Trịnh

Duyệt Nhan vẫn thả lỏng như vậy, Trầm Hàn Sanh thoáng yên tâm, do dự
một chút, úp úp mở mở trả lời: “Ừ.”

- Vậy được rồi, nhớ phải dành thời gian nghỉ ngơi, đừng để mình quá

mệt mỏi.

Trong lòng Trầm Hàn Sanh đột nhiên nổi lên chút xấu hổ, giật giật môi,

dường như kích động muốn xin tha thứ, bên kia lại “cạch” một tiếng, đúng
lúc cúp điện thoại. Trầm Hàn Sanh ngồi mép giường, ngây người nhìn
ĐTDĐ treo hồi lâu, rốt cục đứng dậy, thay quần áo khác ra cửa.

Thành phố này ban đêm vẫn ngựa xe như nước, phồn hoa không thể tả,

Trầm Hàn Sanh ôm Tào Ấu Tuyết, cùng Diệp Tòng Y đứng ở ven đường
chờ xe taxi, một trận gió đêm thổi tới, Tào Ấu Tuyết nhịn không được rụt
vào trong ngực nàng một cái, lúc này đã ngày thu, gió mang chút cảm giác
mát, Trầm Hàn Sanh vội vàng dùng áo gió quấn lấy cô bé, hỏi: “Lạnh
không?”

- Có một chút chút ạ. – Tào Ấu Tuyết non nớt đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.