Trầm Hàn Sanh mở miệng, liên tiếp lui về phía sau, một tay kéo cửa phòng
ra, chân trần vội vã đi ra.
Trầm Hàn Sanh chậm rãi mở mắt, nhìn cánh cửa khép lại một chút, lại
nhìn quanh phòng ngủ trống rỗng một chút, tay trái từ từ dời về phía bên
giường, phía trên ấy, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Diệp Tòng Y, Trầm Hàn
Sanh nhếch môi, mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, khẽ vuốt chiếc giường một
lúc lâu, tay phải đột nhiên nâng lên, “chát” một tiếng cho mình một cái bạt
tai thật mạnh.
Tào Vân Tuấn từ lúc chào đời tới nay, chưa từng trải qua cảm giác một
ngày bằng một năm thế này, hắn quả thật hận không thể làm nổ banh căn
phòng bệnh, hoặc thậm chí bệnh viện này, hắn chưa từng ghét màu trắng
như bây giờ, ở lại chỗ này, hắn cảm giác mình sắp sửa vào bệnh viện tâm
thần rồi.
Ngay từ đầu, khi bác sĩ xác định thương thế không đáng ngại, hắn làm
bộ làm tịch, động một chút là mê man, khi tỉnh lại cũng ra vẻ không chút
huyết sắc, Diệp Khai Tường và Vương Viễn Trân bận rộn này nọ vì hắn,
ngay cả bà Trịnh cũng cách mấy ngày thì dẫn theo người làm hầm thuốc bổ
đến đây thăm hắn, mà Trịnh Thái gần đây đang cùng một công ty Châu Âu
đàm phán một hạng mục, ngày thường chạy ra nước ngoài, nhưng cũng vội
vội vàng vàng bớt thời giờ đến thăm hắn một lần, nói rất nhiều lời an ủi,
thậm chí, lại hứa với hắn mấy thứ gì đó.
Đây hết thảy đều trong dự liệu của hắn, thậm chí so với dự liệu còn tốt
hơn, trên mặt hắn lộ ra vẻ khó chịu song trong lòng lại hát vang bài ca chiến
thắng. Nhưng dần dần, tâm tình khoái trá giảm đi, thứ nhất, từ lúc hắn bị
thương, bên Diệp Tòng Y cũng không có động tĩnh; Thứ nhì, khi hắn muốn
xuất viện, bệnh viện lại lần nữa kiến nghị hắn đừng xuất viện, mà Trịnh phu
nhân và vợ chồng Vương Viễn Trân với lời của bác sĩ tất nhiên như nhận
thánh chỉ; Thứ ba, Trịnh phu nhân thấy hai vợ chồng Vương Viễn Trân và
Diệp Khai Tường dù thế nào vẫn ở bệnh viện chăm sóc hắn, lo lắng sức