ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 882

mặt lại tái nhợt như bệnh nhân, tâm trạng ông không khỏi khó chịu: “Tòng
Y, con không chăm sóc tốt cho mình sao? Sao gầy ghê gớm vậy?”

- Dượng, con không sao, con rất khỏe.

- Thế này mà bảo khỏe? – Trịnh Thái khẽ cau mày, giọng nói lại đậm

yêu thương: “Tòng Y, dượng biết con chịu nhiều uất ức...”

Diệp Tòng Y ngẩng đầu: “Dượng, hôm nay con không muốn nói những

chuyện này, chuyện trước kia cũng không muốn nói.”

Trịnh Thái ngẩn ra, khe khẽ thở dài, gật đầu nói: “Tuyết nhi thì sao, giờ

vẫn khỏe mạnh chứ?”

- Con bé cũng khỏe, hôm nay Hà Na đến nhà trẻ đón con bé.

- Tòng Y, gần đây dượng bận việc, cũng không có thời giờ tới thăm mẹ

con con, điện thoại tìm con, con lại không trả lời, dượng biết con cố tình,
dượng không trách, cha mẹ con lừa dối con lúc con mất trí nhớ, cũng là họ
không đúng. Hôm nay con đồng ý gặp dượng một lần, dượng rất vui, chỉ là
Tòng Y này, sau này một mình nuôi con sẽ rất cực. – Trịnh Thái nhìn cô, vẻ
mặt ôn hòa khuyên nhủ: “Huống hồ cha mẹ dù có sai vẫn là cha mẹ, con tha
thứ cho họ, đến ở cùng nhau được không?”

- Không. – Diệp Tòng Y buông dao nĩa trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Xin lỗi, dượng, con không cách nào ở cùng họ, cũng không cách nào tha
thứ.”

- Vậy, tới ở cùng dượng và dì con được không? Giờ Duyệt Nhan không

có ở nhà, cũng trống vắng, dì con cũng buồn bực, con tới giải sầu cho bà ấy
một chút, con và Tuyết nhi đến, dượng cũng yên tâm hơn.

Hai chữ “Duyệt Nhan” như một cây kim nhỏ, dễ dàng đâm vào lòng

Diệp Tòng Y, cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Dượng, con biết dượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.