Thanh âm tuy ôn nhu, nhưng giọng nói cũng không thể nghi ngờ, Hà Na
lập tức để tách xuống, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh nọt:
“Em đi với chị đến tiệm sách!”
Bên môi Diệp Tòng Y hiện lên nụ cười thản nhiên, nghiêng đầu, dùng
đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhìn nàng, không nói đồng ý, cũng không phản
đối, Hà Na bĩu môi, đưa tay xin hàng: “Được rồi, em không đi.”
Lòng Hà Na tràn đầy thất vọng, ngồi trên ghế sa lon chán chường chơi
ĐTDĐ, xem danh bạ từ đầu đến cuối, vẫn không thấy người nào muốn rủ đi
chơi, nhịn không được ngả người vào ghế, hét thảm một tiếng: “Lẽ nào cuối
tuần của mình cứ trôi qua như vậy?”
Một cái đầu nhỏ vươn ra khỏi cửa, cười hì hì nhìn nàng: “Dì Hà Na,
không ai chơi với dì sao?”
Hà Na lập tức ngồi thẳng dậy, mặt sa sầm: “Nhóc kia, nói bậy bạ gì đó,
ai nói không ai chơi với dì!”
- Dì nói chứ ai, dì luôn miệng nói mẹ không chơi với dì. – Tào Ấu Tuyết
đảo con ngươi đen láy, bi bô mở miệng, giống như Hà Na muốn cướp mẹ
vậy: “Thế nhưng dì không phải đã có chú Phương rồi sao?”
HN hừ một tiếng: “Đi nơi khác rồi.”
Vừa mới dứt lời, cửa phòng được kéo ra hoàn toàn, Diệp Tòng Y ôm lấy
Tào Ấu Tuyết đi tới, thuận miệng hỏi: “Tiểu Phương đi nơi khác? Đi đâu?”
- Ách. – Hà Na nghẹn lời một chút, nói: “Anh ấy được mời đám cưới kết
hôn, đến đó tham dự.”
- Nói đến đám cưới, hai người cũng làm chuyện của mình đi.