- Được rồi, không đi. — Hà Na hất tóc, bộ dáng như sắp ra chiến
trường: "Em tự tin là nữ nhân xinh đẹp nhất, hơn nữa như vậy cũng có thể
kiểm tra Tiểu Phương, xem anh ta có bị chị mê hoặc không."
Diệp Tòng Y cười khổ: "Chị cũng gặp anh ta hai lần rồi, mê hoặc thì
cũng sớm mê hoặc rồi, suy ra chị chỉ là kẻ địch em tưởng tượng thôi, trong
tưởng tượng của em, chị có sức quyến rũ." Nói xong khởi động xe.
Hà Na ngồi ở chỗ phó lái, trong chốc lát lại nhìn những tòa nhà cao tầng,
trong chốc lát lại nhìn chân trời tự tại cùng những đám mây, tâm tình không
khỏi tốt lên: "Nhìn xem, thời tiết thật tốt, ngay cả ông trời cũng giúp chúng
ta."
Diệp Tòng Y mỉm cười: "Quả thật là thời tiết tốt để đi chơi."
- Hiếm khi chị nghe lời như vậy, đem xe tốt ra đến đây chở em, chúng ta
lần này du lịch, nhất định hoàn mĩ. — Hà Na ngồi tại chỗ nhích nhích thân
mình, vừa lòng nói: "Chỗ ngồi cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà em có
chút không thích màu đen, màu đen rất đàn ông, cái màu đỏ của Duyệt
Nhan đẹp hơn nhiều, Vân Tuấn thật sự là ích kỉ, hừ!"
Nói đến đây, Diệp Tòng Y nhịn không được thở dài: "Vốn chiếc xe này
là trả lại cho dượng, ai biết không trả lại được, lại còn bị răn dạy một chút."
- Trả cái gì mà trả! Không cần thì cho em tốt hơn. — Hà Na trừng mắt:
"Xe tốt thế này, em nghĩ phải phấn đấu năm năm mười năm, mới đổi được
một cái thế này."
Diệp Tòng Y lắc đầu: "Quá đắt."
- Thế thì sao, đối với bác Trịnh mà nói, cái này chính là một chút tâm ý,
cũng là cách bác ấy yêu thương chị.