ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 990

nhưng vẫn cười rộ lên đấy, nhìn thật tuyệt... - Diệp Tòng Y dựa trán vào
kính, như nói mê.

Trong lòng Trầm Hàn Sanh vừa chua xót vừa đắng chát, nhịn không

được nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tòng Y...”

- Hàn Sanh, tớ rất nhớ cậu... - Ánh mắt Diệp Tòng Y mê ly, nhìn bầu trời

xa xăm, khóe miệng lại tràn ra nụ cười ngọt ngào mê người: “Tớ muốn cậu
đón tớ tan học, muốn cậu nắm tay tớ dạo phố, mua kem cho tớ ăn, tớ ấy,
thích nhất là khi chạng vạng tối, cậu chở tớ trên xe đạp, mặt trời lặn rất đẹp,
phải không?”

- Tòng Y, tớ cũng rất nhớ cậu.

Trầm Hàn Sanh xúc động đi về phía trước, kéo tay cô lại.

Thân thể Diệp Tòng Y chấn động, chậm rãi nghiêng đầu, như không biết

nhìn nàng: “Thế nhưng, chỉ là mơ thôi đúng không? Là giấc mơ đã xa
xăm.”

Yết hầu Trầm Hàn Sanh nghẹn ngào, như muốn rơi lệ: “Tòng Y, đừng

như vậy, đừng không để ý đến tớ.”

Diệp Tòng Y cựa tay nàng ra, giữa hai lông mày bỗng nhiên tràn đầy vẻ

mệt mỏi: “Hàn Sanh, cậu đi đi.”

- Tòng Y, cậu muốn sau này cứ vậy với tớ sao?

Diệp Tòng Y nở nụ cười cực nhạt: “Hàn Sanh, vậy cậu muốn thế nào?”

Trầm Hàn Sanh nhìn ánh mắt cô, lắp ba lắp bắp nói: “Tòng Y, chúng ta...

Chúng ta quên đi mọi chuyện khó chịu, một lần nữa bắt đầu được không?”

Diệp Tòng Y nhìn cô, thần sắc cổ quái: “Cậu muốn một lần nữa bắt đầu

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.