ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 989

Hà Na lau nước mắt, ngập ngừng nói: “Duyệt Nhan, chúng ta có thể trở

lại như lúc trước không?”

- Cái này, tao cũng không thể xác định.

Vẻ mặt Hà Na thất vọng, Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi nói: “Nếu muốn, ít

nhất mày cũng phải cho ít thành ý, mời tao uống vài ly, giấy hôn thú mày
cũng lãnh rồi, mà rượu mừng tao còn chưa được chạm môi nữa.”

Hà Na há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ sửng sốt vài giây, sau đó cấp tốc

xoay người vào quầy bar, vẫy tay lên tiếng nói: “Mau! Mang đến cho tôi
một bình rượu!”

Trịnh Thái cẩn thận tỉ mỉ liên tục phái người tặng một ít chậu hoa đến,

clivia, cây thường xanh, nha đam vân vân và vân vân, chủng loại khác nhau
để trang trí trong phòng, cảnh đẹp ý vui, cũng khiến phòng bệnh có cảm
giác ngôi nhà hơn, không khí tựa hồ cũng trở nên trong lành.

Diệp Tòng Y ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, gậy chống cũng vứt qua

một bên rồi, tập đi qua đi lại ở phòng khách, vài vòng, khuôn mặt tái nhợt
cũng ửng đỏ, cô dựa vào cửa sổ phía trước, từ từ nhắm hai con ngươi mắt,
thở hổn hển, cạnh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.

- Cậu... Cậu có thể đi à?

Thanh âm quen thuộc tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, Diệp Tòng Y

chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Tối qua tớ mơ thấy cậu.”

Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, trong lòng như có một dòng nước xiết trào lên,

hai chân như bị đinh đóng vào mặt đất, không thể cử động được một chút.

- Cậu mặc bộ đồ ca rô đỏ tớ mua, đứng trước cao ốc Học viện của chúng

ta chờ tớ tan học, cậu vẫn như vậy, rất ngượng ngùng, rất căng thẳng, thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.