Lời này vừa thốt ra, miệng Hà Na há thành hình chữ O, Trịnh Duyệt
Nhan mặc dù khoanh tay, vẫn dựa ở cửa sổ phía trước xem cuộc vui, trong
lòng biết Diệp Khai Tường bảo thủ mà lại như vậy, một là bởi vì Diệp Tòng
Y đã lưỡng lự ở ranh giới sống chết hai lần, làm ông vô cùng hối hận, hai là
thời gian dài Trịnh Thái khuyên bảo đã có tác dụng nhất định, cho nên cũng
không bất ngờ lắm.
Diệp Tòng Y nghe xong lời của cha, mắt quét đến Vương Viễn Trân,
cười nhạt: “Vậy à?”
- Đương nhiên! Không có gì quan trọng hơn tính mạng và hạnh phúc
của con! - Diệp Khai Tường lập tức trở quay đầu nhìn Vương Viễn Trân,
gấp gáp nói: “Hồi nãy chúng ta ở nhà nói như thế nào, ngay trước mặt con
gái, bây giờ bà lập lại lần nữa!”
- Đúng vậy, bố con đã nói ý của mẹ, bố mẹ đã nghĩ thông suốt. - Thần
sắc Vương Viễn Trân tiều tụy, đau khổ cầu khẩn nói: “Tòng Y, con đã lạnh
lùng xa cách bố mẹ thời gian dài như vậy, ngay cả phòng bệnh cũng không
cho đến gần, đối với bố mẹ mà nói đã là hình phạt tàn khốc nhất, lẽ nào con
còn không chịu tha thứ sao?”
- Đúng vậy. - Diệp Tòng Y nhìn bà, chậm rãi nói: “Các người nghĩ thông
suốt, thế nhưng có nhiều sự việc tôi còn chưa nghĩ thông suốt nữa, hoặc
cũng có thể cả đời cũng sẽ không nghĩ thông suốt.”
Bà Trịnh cứng họng: “Tòng Y...”
Diệp Tòng Y quay đầu nhìn bà: “Dì, con đã nói trong điện thoại cùng
dượng cả rồi, ông ấy cũng nói con sống ở đâu, nghỉ ngơi ở đâu, cứ hài lòng
là được, sẽ không miễn cưỡng con. Hiện tại con có thể đi rồi chưa?”
Vừa rời khỏi tầm mắt đám người Diệp Khai Tường, tay Diệp Tòng Y
nắm Trầm Hàn Sanh lập tức buông ra, Tiểu Phương ở phía sau thấy rõ ràng,
không khỏi sửng sốt. Đoàn người đi tới bãi đỗ xe, Trịnh Duyệt Nhan vì