Cô vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô bước vào biệt thự này, trong đầu cô lập tức
gợi lên hình ảnh biệt cung của Lý công chúa. Thế nhưng chưa có ai từng
nói với cô rằng, cô bé Lọ Lem dù có ở đâu, thân phận cô ấy vẫn không bao
giờ có thể thay đổi. Kể cả khi hoàng tử theo đuổi cô bé Lọ Lem, thì cũng
chỉ vì anh đã nhầm tưởng thân phận của cô bé Lọ Lem là một công chúa
hay ít nhất là con gái của một bá tước nào đó.
Giang Lục Nhân quay đầu thoáng nhìn lại, nhận ra xe của Giang Thừa
Dự vẫn chưa ra khỏi gara. Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô, hiện
chưa đến thời điểm cuối năm, hẳn vẫn chưa đến thời điểm bận rộn nhất, vậy
sao anh phải vội vàng rời nhà chứ, là có lịch dùng cơm với khách hàng, hay
có hẹn với người đẹp nữa đây?
Vừa xuống xe, Giang Thừa Dự chạy ngay vào phòng mình, như thể anh
đang vội vội vàng vàng tìm kiếm cái này cái nọ.
Cô ngồi trên sofa lớn trong phòng khách, cởi cặp sách, đến tủ lạnh lấy
một cốc trà sữa, đây là do thím Dương yêu quý làm riêng cho cô mấy cốc
mỗi ngày, cố tình giấu diếm sau lưng ông Giang Huy, vì ông không thích cô
uống loại nước này, ông cho rằng nó không có lợi cho sức khỏe, vậy nên cô
đành xin thím Dương mỗi ngày âm thầm làm riêng cho cô, để cô lén lút
uống.
Mãi đến nhiều năm về sau, cô từng không thèm kiêng nể mà nói với một
cô bạn thân rằng: “ Mình nghiện trà sữa lạnh đến nguy hiểm rồi, có cảm
giác giống như một người đàn ông nhìn thấy gái đẹp là muốn bế luôn người
ta lên giường ý…” , lúc đó cô bạn chỉ dám sợ hãi thốt lên: “ Ôi trời ơi, bạn
thật là dâm đãng mà…”
Thế nhưng hiện tại, cô đang khẽ ghé cái miệng nhỏ xinh, nhanh chóng
đưa những viên đá lung linh thẳng xuống dạ dày.
Cái lạnh của đá, khiến con người ta trở nên bình tĩnh hơn.