AJAAN MUN - Trang 91

tồn tại, đừng buông lỏng cho tâm lẩn ra ngoài. Khi đó, năng lực của ý chí và
kế tiếp là tình trạng an toàn sẽ đến. Cái chết không thể đến khi giờ khắc của
nó chưa đến, và thay vì cái chết mà ta tưởng tượng và dự đoán, năng lực của
ý chí và can đảm sẽ đến một cách bất ngờ. Chính sự rèn luyện cố bám vững
chắc vào Giáo Pháp bên trong và không để những ảnh hưởng bên ngoài chi
phối sẽ dẫn hành giả đến thành tựu mục tiêu cuối cùng của mình.

Tự mãn hay thối chí nản lòng thì không thể thâu hoạch tiến bộ đáng kể

nào. Hành giả phải trau dồi thái độ “sống với Giáo Pháp” và “chết với Giáo
Pháp” bằng mọi cách, và chỉ có thế mới đảm bảo tiến bộ. Thái độ này sẽ
giúp hành giả đương đầu với mọi hiểm nguy trong cuộc sống giữa những
nơi hoang vu đáng sợ. Tình trạng càng nguy kịch, tâm càng phải bám chặt
vào điểm Giáo Pháp đã chọn. Trước một cái tâm dũng mãnh và cương quyết
như vậy, kẻ tấn công sẽ tháo lui, dù là một con cọp, con rắn hay một con voi.
Hành giả thậm chí còn có thể tiến thẳng tới nó. Thái độ của hành giả đối với
nó căn cứ trên nền tảng từ bi, vốn có một ảnh hưởng huyền diệu bí ẩn nhưng
thật sự và rõ ràng thâm sâu. Tâm của hành giả được khoác lên bộ y Giáo
Pháp, còn tâm của thú thì không có. Do vậy, tâm hành giả có sức mạnh hơn
tâm thú. Thực ra, loài thú không biết điều ấy, nhưng có thể cảm nhận được.
Đó là oai lực của Giáo Pháp, bảo vệ hành giả trong khi làm mềm dịu hay vô
hiệu hóa tính hung dữ của thú. Đó là sức mạnh huyền diệu của tâm, vốn tự
nó hiển hiện, nhưng đối với người mà tâm chưa được trau dồi đến mức độ
đó thì ắt khó nhận thức được.

Riêng về khía cạnh này của Giáo Pháp, nó sẽ luôn luôn bí ẩn với người

nghiên cứu ở tầng lớp trí thức trong những cơ quan khác nhau, dù là nghiên
cứu rộng rãi đến đâu. Khi Giáo Pháp hiển lộ rõ trong tâm, tâm mới có thể
hiểu Giáo Pháp là gì, tùy theo trình độ hoặc chiều sâu của Giáo Pháp được
hiển lộ. Khi tâm và Giáo Pháp hoàn toàn hợp nhất, không còn gì nữa để hoài
nghi. Cả hai đều vi tế và bí ẩn như nhau. Và ở mức độ hoàn toàn hợp nhất
này, ta có thể nói rằng tâm là Giáo Pháp và Giáo Pháp là tâm. Giờ đây
không còn mâu thuẫn nữa, bởi vì ô nhiễm (kẻ gây mâu thuẫn) đã bị loại trừ.

Cái tâm quý báu vô giá kia hình như không còn giá trị gì cả khi đã trở

thành dụng cụ của ô nhiễm, bị ô nhiễm thống trị đến độ mất hết giá trị. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.