ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 116

22

◄○►

C

hampigny-sur-Marne.

Một ngôi nhà lớn xây bằng gạch đỏ gần bờ sông. Một trong những cú

điện thoại cuối cùng của Trarieux trước khi bắt cóc cô gái. Cô ta tên là
Sandrine Bontemps.

Khi Louis tới nơi, cô ta vừa ăn trưa xong và chuẩn bị đi làm, cô ta đã phải

gọi điện xin nghỉ. Chàng cảnh sát trẻ tuổi nhã nhặn cầm lấy điện thoại trên
tay cô ta, giải thích cho ông chủ là cô ta bị giữ lại vì một “cuộc điều tra khẩn
cấp”. Anh sẽ cho một nhân viên đưa cô ta đến ngay khi có thể. Với cô ta,
mọi chuyện diễn ra thực sự quá nhanh.

Cô ta sạch sẽ chỉn chu, hơi khoa trương, hai lăm hai sáu tuổi, người ngây

ra. Ngồi ghé mông lên mép cái trường kỷ Ikea, Camille đã nhìn ra khuôn
mặt cô ta trong vòng hai mươi, ba mươi năm nữa, sẽ hơi đáng buồn đấy.

— Cái ông… Trarieux ấy. Ông ấy đã nài nỉ trên điện thoại, nài nỉ… - cô

ta giải thích. - Và rồi ông ấy tới. Ông ấy đã làm tôi rất sợ.

Giờ thì cảnh sát đang làm cô sợ. Nhất là cái ông hói đầu nhỏ bé kia, cái

ông lùn ấy, chính ông ta là chỉ huy. Anh chàng đồng nghiệp đã gọi điện thoại
cho ông ta, ông ta đến sau đó chỉ hai mươi phút, thực sự rất gấp gáp. Thế
nhưng cứ như thể ông ta không nghe cô nói, ông ta đi từ phòng này sang
phòng khác, lớn giọng đặt một câu hỏi với ra từ trong bếp, ông ta lên tầng,
rồi lại xuống, ông ta thực sự bồn chồn, cứ như là đang đánh hơi. Ông ta cảnh
báo ngay lập tức: “Chúng tôi không có thời gian mà lãng phí đâu đấy nhé”,
nhưng ngay khi cô nói chưa đủ nhanh thì ông ta lại ngắt lời cô. Thậm chí cô
còn chẳng biết là chuyện gì nữa. Trong đầu, cô tìm cách sắp xếp lại mọi sự
nhưng cô bị hỏi dồn dập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.