ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 187

35

◄○►

H

ọ giẫm chân tại chỗ. Viên thẩm phán, thời tiết, cuộc điều ha, chẳng cái

gì ra hồn. Ngay Le Guen cũng cáu kỉnh. Và cô gái ấy, họ vẫn chưa biết gì
thêm. Camille đã xong xuôi các báo cáo, ông lần khần đôi chút. Chẳng bao
giờ ông thực sự muốn về nhà. Nếu không có Doudouche đợi ông…

Họ làm việc mười tiếng mỗi ngày, họ đã thu được hàng chục tờ khai, đọc

lại hàng chục báo cáo và biên bản, cắt lấy các thông tin, làm rõ một số thứ,
kiểm tra các chi tiết, giờ giấc, thẩm vấn nhiều người, vẫn chẳng có gì. Đến
mức phải tự đặt dấu hỏi.

Louis thò đầu vào trước rồi mới bước vào. Nhìn thấy đống giấy tờ bừa bãi

trên bàn làm việc, anh ra dấu hỏi chỉ huy: - tôi xem được không? - Camille
gật đầu. Louis xoay các tờ giấy lại, đó là những bức chân dung cô gái. Bức
phác họa do bên Lý lịch tư pháp lập ra khá giống, đủ để các nhân chứng có
thể nhận ra cô ta nhưng đó là một chân dung không sự sống, trong khi ở đây,
bằng trí nhớ, Camille đã tái tạo cô ta, đã chuyển hóa cô ta. Cô gái này không
có tên nhưng trên những bức tranh này, cô ta có một tâm hồn. Camille đã vẽ
cô ta mười, hai mươi, có thể ba mươi lần, như thể ông quen thân với cô ta.
Cô ta ngồi bên bàn, hẳn là ở quán ăn, hai tay đan vào nhau chống dưới cằm,
như thể đang lắng nghe ai đó kể chuyện, mắt cô ta sáng màu và tươi cười. Ở
đây thì cô ta đang khóc, cô ta vừa ngẩng đầu lên, trông khá xúc động, có thể
nói rằng cô ta không thốt nổi nên lời và cặp môi thì run rẩy. Đó, ngoài phố,
cô ta bước đi và xoay hông khi ngoái đầu lại, vừa tình cờ nhìn một cửa kính,
khuôn mặt kinh ngạc của cô ta phản chiếu trên đó. Dưới ngòi bút chì của
Camille, cô gái này sống động đến không thể tin nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.