ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 196

Félix đã thoát ra khỏi chính mình. Vào đúng giây phút ấy anh ta đã trở

thành cái điện thoại di động của chính mình, anh ta vừa hợp nhất với các tia
sóng truyền đi qua thành phố, từ chỗ anh ta đến cô, anh ta trở thành không
khí mà cô đang thở và đang chậm rãi làm phồng lên cái bụng rắn chắc với
chiếc xi líp trắng nhỏ tí xíu, mà anh ta đoán là nhỏ tí xíu, anh ta biến thành
chính cái xi líp ấy, anh ta là chất vải của cái xi líp, anh ta trở thành bầu
không khí trong phòng, những hạt bụi li ti đang vây quanh cô và tắm lên
người cô, anh ta không nói gì được nữa, anh ta mất khả năng nói. Alex nhẹ
nhàng mỉm cười. Anh ta nghe thấy tiếng cười đó.

— Tại sao cô lại cười?
— Vì anh làm tôi cười, Félix ạ.
Cô đã gọi anh ta bằng tên chưa nhỉ?
— A… - Anh ta không biết nên hiểu câu nói ấy thế nào.
— Tối nay anh làm gì? - Alex nói tiếp.
Anh ta nuốt nước bọt hai lần liền.
— Không làm gì cả…
— Anh mời tôi đi ăn tối được không?
— Tối nay à?
— Thôi được rồi, - Alex nói, giọng cương quyết, - tôi gọi không đúng lúc

rồi, tôi rất lấy làm tiếc…

Và môi cô nở nụ cười rộng hơn khi cô nghe dòng thác ào ạt những lời xin

lỗi, những lời biện minh, những lời hứa, những lời giải thích, những chi tiết
cụ thể, những lý do, những nguyên nhân, trong lúc đó cô liếc nhìn đồng hồ
đeo tay, đã bảy rưõi tối, cô bèn ngắt lời luôn:

— Tám giờ nhé?
— Được, tám giờ!
— Ở đâu nhỉ?
Alex nhắm mắt lại, cô gác chân lên nhau, thực sự là quá dễ. Félix cần hơn

một phút để đề xuất tên một quán ăn. Cô nghiêng người về phía cái bàn đầu
giường, ghi lại địa chỉ.

— Đồ ăn ngon lắm, - anh ta đảm bảo. - Tức là, rất ngon… Cô sẽ tự thấy.

Mà nếu cô không thích thì ta có thể đi chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.