ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 240

đứng né sang một bên, ngay lúc ấy cô sẽ bảo, anh có muốn ngắm tôi trần
truồng không? cùng cái giọng để nói, anh có thể kéo ri đô vào được không?
Miệng gã đàn ông sẽ há hốc vì kinh ngạc, chắc gã đã hơi có bụng, nhất định
rồi, quá ba mươi tuổi bọn họ ai cũng thế cả, tất cả những kẻ cô từng giết đều
hơi có bụng, cả Pascal Trarieux, hắn thì do bia, cầu cho quỷ sứ hành hạ hắn
thật là tàn nhẫn. Cô sẽ ngay lập tức hé cái áo choàng tắm ra và hỏi: anh thấy
tôi thế nào? Thực sự là đáng mơ một lần được làm thế, một lần thôi, chỉ một
lần thôi. Hé vạt áo ra, rồi trần truồng hỏi anh thấy tôi thế nào, mà bụng đã
chắc chắn về câu trả lời, chắc chắn người đó sẽ dang rộng hai tay để cô có
thể nép vào. Trên thực tế, hẳn cô sẽ nói: trước hết, anh có thể tắt ti vi được
không? Gã đàn ông sẽ lao đi, miệng ấp úng những lời xin lỗi, còn phải nói,
anh ta sẽ vụng về lần tìm nút bấm, phấn khích điên người, sự xuất hiện mầu
nhiệm đến mức ấy. Được rồi, gã đang quay lưng lại, người cúi về phía trước,
cô sẽ chỉ việc cầm lấy cái đèn đầu giường bằng nhôm và giáng cho gã một
nhát, bằng cả hai tay, vào ngay sau tai phải, không còn gì dễ hơn được nữa,
chừng nào gã đã loạng choạng thì chỉ còn là một trò trẻ con, cô biết phải
đánh vào đâu để làm gã đơ ra vài giây, đủ thời gian cần thiết để chơi những
cú tiếp theo, ga trải giường dùng làm dây trói, nửa lít axít đậm đặc vào mồm
và thế là xong việc, ti vi sẽ không còn gây tiếng ồn nữa, người khách sẽ
không còn tăng âm lượng được, và thế là ta sẽ có một buổi tối yên ổn.

Đó là kiểu giấc mơ trong lúc tỉnh của Alex, cô nằm đó trên giường, hai

tay đan sau gáy. Cô tự buông thả bản thân. Những kỷ niệm cuộc đời quay trở
lại. Thực sự, chúng chẳng đi kèm với chút tiếc nuối nào. Tất cả những kẻ đã
chết, theo cách nào đó, đều cần phải vậy, cô cần chúng chết. Cần làm cho
chúng phải đau khổ, giết chết chúng, đúng, thực sự không tiếc nuối. Thậm
chí lẽ ra còn có thể nhiều hơn nữa, hơn nhiều nữa. Câu chuyện đã được viết
như vậy.

Giờ đã đến lúc nếm náp chút rượu. Cô nghĩ đến việc tự rót cho mình một

cốc Bowmore đầy, vào cái cốc nhựa dùng để cắm bàn chải đánh răng, nhưng
rồi cô đổi ý, uống thẳng từ trong chai. Alex thấy tiếc, lẽ ra cô phải mua cả
thuốc lá nữa. Bởi đây là bữa tiệc. Đã gần mười lăm năm rồi cô chưa hút
thuốc. Cô không biết tại sao lẽ ra tối nay mình phải mua thuốc lá bởi vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.