ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 37

— Bến nào?
— Viện Pasteur.
Run rẩy đến tận xương sống.
— Tại sao anh ta còn nhớ cô ấy?
Louis truyền đạt các câu hỏi.
— Xinh lắm, - Louis nói.
Anh bịt chặt lấy ống nghe.
— Thực sự rất xinh.
— A…
— Và anh ta chắc chắn về giờ giấc. Họ đã khẽ ra hiệu cho nhau, cô ấy đã

mỉm cười với anh ta, anh ta nói với cô ấy đó là chuyến cuối ngày nhưng cô
ấy thích đi bộ trên phố Falguière hơn.

— Vỉa hè bên nào?
— Bên phải nếu đi xuôi.
Đúng hướng rồi.
— Có dấu hiệu nhận dạng nào không?
Louis hỏi thêm về các chi tiết nhưng cũng chẳng thu thêm được kết luận

gì.

— Mơ hồ. Mơ hồ lắm.
Đó là vấn đề với những cô gái thực sự xinh đẹp: ta bị ngây ngất, không

nhìn được chi tiết. Điều duy nhất mà ta còn nhớ được là mắt, miệng, mông
hay cả ba thứ cùng một lúc nhưng còn chuyện cô ấy mặc gì thì… Đó là điều
bất lợi với các nhân chứng là đàn ông, phụ nữ thì chính xác hơn.

Camille nghĩ tới nghĩ lui những điều ấy suốt một phần đêm.
Quãng hai rưõi sáng, mọi việc có thể làm đều đã được làm. Giờ đây, chỉ

còn có thể hy vọng sẽ có một sự kiện nhanh chóng xảy tới, điều gì đó cung
cấp cho họ sợi chỉ đầu tiên để kéo, một lời đòi tiền chuộc mở ra một triển
vọng mới. Một xác chết được tìm thấy khép lại mọi xác chết khác. Một dấu
vết nào đó, điều gì đó cần túm lấy.

Việc khẩn cấp nhất, nếu ta có thể, dĩ nhiên là xác định được danh tính nạn

nhân. Lúc này, ở tổng đài điện thoại vẫn vậy: vẫn chẳng có tin báo nào về
một vụ mất tích có khả năng trùng hợp với người phụ nữ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.