ALFRED HITCHCOCK TUYỂN CHỌN - Trang 121

- Xấu.- Denison nhắc lại.
- Anh có cho là...
- Cho là cái gì? Đồ khùng? Denison nói như không còn vẻ hách dịch nữa.
- Anh có nghĩ địch đang áp sát không?
Bên ngoài gió hú, nhưng liếng chó sủa còn cao hơn gió hú nữa. Một lúc lâu
Denison mới nói:
- Tôi không biết.
Rudd lại nhanh nhẹn bụm hai tay che ngọn lửa trên đĩa dầu. nhưng lần này
Deníson chẳng nói gì. Rudd biết tình hình nghiêm trọng thật. Anh đứng
thẳng lên và nghĩ: tôi sẽ làm nhiệm vụ. Anh bước tới và tựa vào cái thùng.
Denison thảng thốt nói:
- Đừng đụng tới nó, đồ khùng.
- Tại sao?
Rudd hỏi mà ngỡ ngàng. Anh đã đẩy nó, ngồi lên nó bao lần rồi, gỗ còn
kêu cót két nữa. Anh đã từng tước những que gỗ ra vẽ xuống đất nữa mà.
- Ồ, xin ông, chớ đụng tới nó thôi.
Denison bực mình nói mà không giải thích được. Rudd bước ra xa, hơi mắc
cỡ vì không hiểu biết.
Rồi chó sủa ran ngay cạnh lều, có thể cả chục con, và Denison cũng hoảng
che vành tai nghe. Chúng tôi còn nghe cả tiếng chúng nghiến răng nữa.
Denison nói kiêu hãnh
- Địch không thể ập đến chúng ta được, vì tiền đạo với đội quân khuyển
còn ở đây.
Rồi có tiếng thình thịch chân người dồn dập chạy trên nền đất.
- Địch!
Rudd nói hốt hoảng, tay ghìm chắc súng, tay sẵn sàng bóp cò.
Nhưng không phải đích mà là một liên lạc viên của đơn vị bạn, một hạ sĩ
một vạch, anh cao lớn, đứng lắc lư ở giữa lều, râu quai nón xồm xoàm, mắt
đỏ ngầu có quầng đen sâu hơn của ông hai vạch.
- Cái thùng đây phải không?
Anh ta vừa hỏi vừa chỉ.
Rudd đã gặp anh này nhiều lần, anh ta già đi, và tiếc là anh ta không nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.