ALFRED HITCHCOCK TUYỂN CHỌN - Trang 34

Cũng giống như nhiều lần có chuyện khác, chỉ vài giây là bố lên tiếng
trước.
- Đó là lý do con nói những điều vừa rồi với bố, rồi khóc nức nở và trốn
chạy sự thật. Như vậy không phải là cách cư xử kỳ lạ của con trước đây,
phải không?
Người chồng có vẻ rung động hơn người con, vì khi nhìn cách cư xử của bà
Vivian suốt chiều nay, ông nghĩ bà ấy như cây nến sắp tắt, chỉ lóe lên vài tia
le lói trước khi ngủm.
Daniel lại nghĩ khác, khi quay lại, cậu nghĩ mẹ cậu đã chết sững trong ghế,
cậu xỉu luôn.
Bác sĩ Martin đã phải vất vả chăm sóc cậu nhiều ngày.
Sau buổi chiều dự đám tang, ông ghé thăm gia đình Dan, ông vốn thân thiết
xưa nay. Ông thấy Dan chỉ ngồi một mình. Ông hỏi:
- Daniel đâu?
Vì câu hỏi của bác sĩ quá thân mật nên Dan có vẻ nghi ngờ, ông trả lời:
- Tôi không biết. Có lẽ nó chỉ ở gần đâu đây thôi.
Ông trả lời mà quay mặt đi chỗ khác.
Cũng dễ hiểu thôi vì ông vừa chôn cất vợ mình xong, người vợ ông đã sống
chung hơn 20 năm. Chắc ông muốn ở một mình để hoài niệm. Ông bác sĩ
tự trách mình và cho mình là đã hành động nông nổi rồi cáo từ.
Nhưng về tới nhà, ông bác sĩ băn khoăn tự trách mình, khi thấy Daniel
đang im lặng, suy tư, đi đi lại lại trên bậc thềm dài. Bác sĩ thấy việc này
vừa kỳ bí vừa làm ông bối rối nên ông không biết phải làm gì, nói gì. Tình
thế càng khó xử hơn khi cậu ấy nói vài lời về thời tiết, và dã cầu.
Rồi cậu nói nhanh, gọn:
- Bác sĩ Martin, mẹ cháu có hạnh phúc khi sống ở đây với bố cháu và cháu
hơn là ở Kennelbridge không?
Đôi khi đàn ông cũng cần phải ăn nói lưu loát. Đó là trường hợp của Dan
Kinsman ba hôm trước và bây giờ là hoàn cảnh của bác sĩ Martin.
- Coi kìa cháu, mẹ con đã sống ở Kennelhridge và ở đây với bố con cháu ít
ra là 1 0 năm. Con nghĩ gì mà hỏi như vậy?
Sau đó, ông bác sĩ cảm thấy ngạc nhiên, đôi mắt bất an của Daniel cứ chằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.