trung thực. Đừng có gán tội cho tôi là nói láo". Thưa ngài, khi nào thì ta bắt
đầu? Việc này chính là cái chúng ta bàn trong bữa ăn trưa vừa rồi. Đó là
LẦM LẪN, điều Ngài và tôi đều tin là kẻ thù. Loài nguời đã được bảo đi
bảo lại trong đau khổ ngậm ngùi như vậy, bài học cay đắng chỉ rút ra được
sau hàng triệu năm.
Chàng thanh niên bung mình ra khỏi ghế.
- Chúng ta biết, nói thật không chỉ là thiện chí. Nói thật là việc rất khó
khăn. Nói thật là một kỹ năng cần luyện tập, là một kỹ thuật, một cố gắng
liên tục. Nói thật đòi hỏi óc suy luận, cần biết quan sát. Nói thật cần khiêm
tốn và tự xét mình. Nó vừa là khoa học vừa là nghệ thuật. Tại sao ta không
nói những điều này cho bọn trẻ biết? Tại sao người ta bị kết chặt với nhau
trong những cơn giận dữ, mỗi bên rủa nhau là nói láo? Tại sao người ta
không nhận ra ngay là chúng ta rất dễ lầm, chứ không phải dễ dàng độc ác.
Tại sao các cậu ấy có ý định dùng bạo lực? Vì Freddy không tự nghĩ:
"Khoan đã, mình có thể lầm không?” Cậu ấy không được giáo dục một tập
quán tốt như vậy. Nhưng các người hùng thì có sẵn. bắp thịt cuồn cuộn, trái
tim hùng dũng, tay lăm lăm khẩu súng, chỉ biết chấp nhận mù quáng cái
nghĩa do tác giả sắp đặt sẵn. Xin lỗi Ngài.
- Tất cả những điều đó đều có thể đúng - Ông thẩm phán nghiêm trang nói.
Cảnh sát cũng học được bài học ấy. Họ…
- Họ không quan tâm đâu.
- Anh nói sao?
- Họ không quan lâm đúng mức, thưa Ngài. Không ai trong chúng ta quan
tâm đúng mức về con chó.
- Tôi thấy rồi. Vâng, tôi hiểu là tôi chẳng hề có ý nghĩ xem con chó bị sao -
Ông đưa tay năng nâng kính kẹp mũi.
Mike xoa xoa vầng trán buồn phiền:
- Nếu không biết làm gì mà ngồi ngắm cửa sổ nhà cậu ấy suốt đêm cũng
chẳng ích gì.
- Tại sao anh không xem cái gì đã xảy ra cho con chó nhỉ?
Nét mặt chàng thanh niên thay đổi hẳn, anh nói nhỏ:
- Cái ta cần dạy cho Freddy là chính cậu ấy phải yêu cầu việc đó. Chỉ cần