ALICE VÀ CHIẾC BÌNH CỔ - Trang 66

minh và đôn hậu. Alice giống bà như hai giọt nước kể cả cái vẻ duyên dáng
có sức cuốn hút thiện cảm của mọi người.

Tự hào vì cháu gái, cô Roy cũng rất quí Alice. Khi Alice mất mẹ hồi

còn nhỏ xíu, cô Roy đã định rời bỏ ngành giáo dục để có điều kiện lo việc
nhà cho anh trai và luôn tiện chăm lo cho cháu. Nhưng vì đám học trò độ ấy
đang cần cô và cũng vì bà vú Sarah đã tỏ ra rất mực đảm đang nên anh trai
cô cương quyết từ chối. Tuy vậy, không có gì có thể làm vui lòng cô bằng
những cuộc viếng thăm của Alice.

- Con có vẻ khỏe đấy, cháu cưng của cô - Bà cô nói trong lúc ôm hôn

Alice. - Cha con độ này ra sao ?

- Ba con cũng khỏe, cô ạ - Alice vừa đáp vừa vòng một cánh tay khoác

lấy tay cô mình.

- Con đã dùng bữa trên máy bay chưa ?
- Chưa ạ.
- Tốt lắm. Cô đã đặt trước một bàn tại một nhà hàng, ở đấy người ta sẽ

dọn cho mình ăn ở ngoài vườn.

Gọi một người khuân vác hành lý, họ ra khỏi sân bay và vẫy một chiếc

tắcxi.

Bữa ăn trưa rất sinh động. Alice đã kể lại cho bà cô nghe vụ những

chiếc bình bị đánh cắp và cuộc truy lùng của mình để kiếm một mỏ
kaolanh. Cô Roy quyết định đi cùng cháu gái đến cửa hàng bán đồ thủ công
mỹ nghệ.

- Cô biết rõ nơi ấy - bà nói - Chủ tiệm rất có khiếu thẩm mỹ, ông đã

thu gom được rất đa dạng những mặt hàng gốm sứ và những đồ trang sức
đậm đà bản sắc Á Đông.

Tủ kính trưng bày và giới thiệu sản phẩm đã tranh thủ được tình cảm

của Alice, khiến cô khó mà rời bước khỏi nơi ấy.

Ba người đàn ông đang đứng tụm lại bàn tán trong cửa hàng. Một

người trong bọn họ tiến về phía hai cô cháu Alice.

- Thưa ông... ông Trần Dũng có ở đây không ạ ? - Alice hơi ngập

ngừng cất tiếng hỏi, vì không có gì chứng tỏ với có rằng danh xưng ghi trên
cửa ra vào cũng chính là tên của chủ tiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.