ÁM LÂN - Trang 426

Đúng lúc này, bên trong cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: "Sếp, sếp! Vào

đây một chút!"

Thiệu Dũng xoay người đi vào phòng, thấp giọng nói: "Giản Dao, chú hi

vọng cháu và Cận Ngôn bình an."

Giản Dao ngẩn ra, nhìn bóng dáng già nua mà rắn rỏi của Thiệu Dũng,

cuối cùng khẽ thở dài.

Thiệu Dũng đúng là đã bán nút thắt cho Giản Dao rất tốt, nhưng cân

nhắc đến việc người nọ tính cách cổ quái, lại gặp đại nạn, trở nên càng khó
nắm bắt, Thiệu Dũng cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Ông
càng vui hơn khi nhìn thấy họ thuận theo tự nhiên gặp lại, còn ông chỉ cần
biết thế là tốt rồi. Song ông không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhau nhanh
như vậy. Cấp dưới gọi ông quay về văn phòng, nhìn sắc mặt của cấp dưới,
tim ông khẽ đập mạnh. Đẩy cửa ra, thấy hai người kia đã đến đây từ lúc
nào, đang ngồi trên sô pha.

Giản Dao trở lại chỗ ngồi tạm thời của mình, ngồi xuống là bắt đầu phác

họa bức tranh tâm lý tội phạm bước đầu. Phương Thanh ở bên cạnh hút
thuốc, đi qua hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giản Dao đáp, "Chỉ là đột nhiên nhớ ra, trước kia Thiệu

Dũng từng qua lại với Cận Ngôn và em."

Phương Thanh "chậc" một tiếng.

Lúc này đã là đêm khuya, trong văn phòng một nửa vị trí đã trống không,

đều đang ở bên ngoài điều tra vụ án, còn một nửa giống như Giản Dao,
đang cúi đầu sắp xếp lại tài liệu trong tay. Trong lúc nhất thời có vẻ vô
cùng yên tĩnh, chỉ có chiếc bật lửa trong tay Phương Thanh trượt lên trượt
xuống. Chỗ ngồi bên cạnh Phương Thanh và Giản Dao tương đối im lặng,
có lẽ không phải tất cả cảnh sát đều để ý tới sự trở lại của bọn họ. Lúc này
có một cảnh sát từ cửa đi vào khá lanh lợi, vẻ mặt cổ quái, vỗ vai người còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.