ÁM LÂN - Trang 424

Giản Dao nhìn thấy bọn họ, nói: "Chắc là bạn của Phùng Duyệt Hề tới

đón."

Phương Thanh lại cười lạnh nói: "Người đẹp đúng là không thiếu người

che chở."

Giản Dao quay đầu nhìn người đàn ông đã gần ba mươi mà vẫn "đố kị

tuổi trẻ", trong lòng hiểu rõ anh ta đang "đố kị" điều gì. Một lúc lâu sau,
thấp giọng nói: "Chậc, để dê nuôi trong nhà chạy mất, mà lại đi chế giễu
con dê xinh đẹp nhà người khác."

Phương Thanh: "...Thần côn câm miệng."

Hai người lên lầu, nhìn thấy một mình Thiệu Dũng đứng trong hành lang

hút thuốc. Màn đêm phía sau ông đã lan tràn, ngọn đèn chập chờn, ông cầm
điếu thuốc, vừa cô độc lại thâm trầm. Hơn nữa dáng người cường tráng, khi
còn trẻ cũng anh tuấn bức người, lúc này đứng tại chỗ không thể phân biệt
được tóc mai của ông hay khói thuốc trắng hơn.

Trong lòng Giản Dao chấn động.

Đây vốn là hình ảnh bình thường, có lẽ ở rất nhiều cục cảnh sát đều có

thể nhìn thấy người cảnh sát già làm việc cả đời, nhưng hình ảnh trong tối
nay để lại ấn tượng sâu sắc cho Giản Dao. Cô lập tức nhớ ra mình đã gặp
Thiệu Dũng ở đâu. Ánh mắt cô giật giật, nhưng tại sao Thiệu Dũng lại làm
ra vẻ không biết cô. Hoặc là ông đã quên lần bèo nước gặp nhau kia rồi.
Song Giản Dao luôn cảm thấy trong ánh mắt ông có thứ gì đó khi nhìn cô.
Hơn nữa người cảnh sát lâu năm đã trở nên lão luyện khó mà dễ dàng quên
được người đã từng gặp.

Giản Dao và Phương Thanh đi về phía ông. Nhận ra tiếng động, Thiệu

Dũng quay đầu, dập thuốc, lộ ra vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh nhìn bọn họ.

"Lão Phương, anh vào trước đi." Giản Dao nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.