ÁM LÂN - Trang 452

Anh ta đi xuống lầu, lái một chiếc xe con không thể bình thường hơn, lập

tức rời khỏi Bắc Kinh. Xe An Nham đỗ ở bãi xe cục cảnh sát, cậu dùng
chìa khóa mở xe, mở cửa bên ghế lái ra, lúc này lại nghe thấy Giản Dao
nói: "Phương Thanh, chúng ta ngồi phía sau đi."

Phương Thanh và An Nham cùng ngẩng đầu, liếc nhau. Phương Thanh:

"Ừ." Ngồi vào ghế sau với Giản Dao. Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh khẽ cắn
môi, vẻ mặt bình thản ngồi vào ghế cạnh tài xế. Xe khởi động. Lúc đầu mọi
người đều im lặng. Một lát sau Giản Dao ho khan hai tiếng. Phương Thanh
và An Nham không để ý, Bạc Cận Ngôn lại thoáng cúi đầu. Khi xe rẽ sang
chỗ ngoặt, anh đột nhiên lên tiếng: "Sao lại ho?"

Giản Dao ngẩng đầu, nhìn anh đáp: "Không sao, khô họng thôi."

Bạc Cận Ngôn im lặng. An Nham lập tức chuyển chai nước về phía sau.

Giản Dao đáp: "Cám ơn."

Phương Thanh nở nụ cười, nói: "Tôi cũng khát."

An Nham khẽ nói: "Hết rồi."

Giản Dao uống nước, lại khẽ ho hai tiếng. Bạc Cận Ngôn: "Có phải buổi

tối ngủ lại đá chăn không?"

An Nham và Phương Thanh đều coi như không nghe thấy. Giản Dao

không biết trả lời như thế nào, hơi xấu hổ lại khó chịu. Hóa ra người này
vẫn giống như trước, nói lời thân mật chưa bao giờ quan tâm đến việc có
người khác bên cạnh.

"Không liên quan đến anh." Cô đáp. An Nham và Phương Thanh đều

nhìn ngoài cửa sổ.

Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, đáp: "Liên quan đến anh chứ. Bởi vì

không có anh ở bên đắp chăn cho em." Lời này của anh tương đối đa cảm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.