ÁM LÂN - Trang 458

môi mỏng. Thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng...cá nhân
em cảm giác cô ta cũng không phải là một người nhu nhược, dễ bị bắt nạt.
Ánh mắt thoạt nhìn hơi u ám, giống như cất giấu gì đó, luôn khiến em cảm
thấy kì quái."

Trong đầu Bạc Cận Ngôn tưởng tượng một chút, ngón tay khẽ gõ trên

bàn, chậm rãi nói: "Hiện tại trong lòng anh đã có chút suy đoán, nhưng còn
thiếu một ít chi tiết để xác minh. Chi tiết anh có thể 'quan sát' quá ít." Dừng
một chút nói: "Nếu anh có thể nhìn thấy mặt Nhiếp Thập Quân, sẽ có phán
đoán chuẩn xác hơn về hành vi đặc điểm của cô ta, có thể chứng minh được
phỏng đoán của mình."

Giản Dao im lặng. Một lát sau, anh nói: "Giản Dao, xin lỗi."

Anh nói: "Anh sẽ trở về, nhưng không phải hiện tại."

Anh nói: "Anh thề sẽ mang theo thi thể hung thủ trở về."

Nước mắt Giản Dao chảy ra, ngẩng đầu thấy khuôn mặt tái nhợt, quật

cường, anh tuấn của anh. Bóng tối ở phía sau lưng anh, ánh sáng cũng ở đó.
Tựa như anh đã trở thành bức tranh vĩnh hằng, dừng mãi trong tầm nhìn
của cô. Sau đó anh đứng lên, tay vịn bàn, từ từ sờ soạng. Anh bỏ kính râm
trên mặt xuống, từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu hôn cô. Giản Dao chưa bao giờ
cự tuyệt nụ hôn của anh, lúc này cũng vậy. Môi anh dọc theo mặt cô, nước
mắt cô rơi xuống, tựa như quả bom đã chôn thật lâu, sắp nổ mạnh trong cơ
thể hai người bọn họ. Nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, đỡ lấy bả vai và
hai tay cô, cũng càng hôn sâu hơn. Qua một lúc lâu, môi anh mới dời đi.
Giản Dao vuốt ve mắt anh, nước mắt đầy mặt. Lúc này có người xông vào,
là Phương Thanh, thấy thế anh ta hơi sửng sốt, nói: "Phát hiện thi thể thứ
hai, lại là sát thủ hồ điệp!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.