ÁM LÂN - Trang 461

"Anh biết." Anh đáp, sau đó trên mặt dường như có chút ý cười. Anh vui

hay không luôn trực tiếp biểu lộ như vậy.

Trong lòng Giản Dao mềm nhũn, thấp giọng nói: "Anh không ở bên em,

em cũng cần phải có bạn bè."

Anh cầm tay cô, nói: "Ừ, bên cạnh anh cũng có An Nham."

Phương Thanh nhìn ngọn đèn trong bóng đêm phía xa, khóe miệng cong

lên, trong lòng cảm thán. Bọn họ làm hòa rồi, thật tốt. Hai người thực sự
yêu nhau có lẽ là không nỡ chia xa một giây phút nào. Còn anh ta thì sao?
Anh ta và công chúa của mình. Tại sao hiện tại bọn họ không thể cùng đi
chung một con đường?

Thi thể được phát hiện trong một tòa nhà bỏ hoang ven đường. Lúc này

là bốn giờ sáng, suy đoán bước đầu thời gian tử vong là trong khoảng từ hai
tới ba giờ sáng. Phương Thanh đỗ xe bên lề đường, xe cảnh sát đã bao vây
tòa nhà này. Giản Dao ngẩng đầu, nhìn cách đó một con phố chính là tiểu
khu Nhiếp Thập Quân ở, từ nơi này thậm chí có thể nhìn thấy mái nhà của
tiểu khu kia. Trước đó Bạc Cận Ngôn đã suy đoán nơi này chính là không
gian hoạt động chủ yếu của hung thủ, chứ không phải công viên, quả nhiên
đúng là vậy. Bạc Cận Ngôn cũng từ trong xe đi ra, anh cảm nhận được ánh
sáng và tiếng ô tô xung quanh. Lưu lượng xe cộ trên con đường này không
hề nhỏ, cho dù nửa đêm cũng có xe thường xuyên chạy qua. Giản Dao nhìn
thấy anh chống gậy đứng ở trên đường bộ dáng trầm tư, nhất thời lại thất
thần.

"Phía trước có đèn giao thông không?" Anh hỏi.

Giản Dao đáp: "Có. Phía trước 20m. Sao anh biết?"

Anh chỉ mỉm cười, xoay người về con đường đối diện, tính băng qua

đường. Sau đó chìa tay về phía cô, Giản Dao hơi giật mình, sau đó đưa tay
cho anh. Hóa ra tất cả đều không thay đổi. Đêm trăng hôm đó, lần đầu tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.