ÁM LÂN - Trang 462

anh chìa tay về phía cô. Mấy năm sau, anh đứng trên đường, lại chìa tay ra.
Chỉ là lúc này đổi thành cô đi trước, anh đi sau. Cô nắm tay anh, chậm rãi
đi. Không ai biết tay anh càng nắm càng chặt, khi cô cúi đầu, nhìn thấy
bóng dáng gầy gò im lặng của anh. Trên đường ồn ào, bỗng nhiên trở nên
im lặng. Phương Thanh và Thiệu Dũng ở bên đường đối diện, đều nhìn bọn
họ.

"Anh nghe ra được?" Giản Dao hỏi, có liên quan đến sự tồn tại của đèn

giao thông.

Khóe môi Bạc Cận Ngôn vẫn chứa ý cười: "Ừ."

Vì thế trong lòng Giản Dao dâng lên một chút vui sướng. Cô nghĩ Bạc

Cận Ngôn đã dần quen với việc không nhìn thấy, thậm chí cố gắng dùng
thính giác thay thế thị giác làm một số phán đoán. Tuy chỉ là một hành
động nhỏ đơn giản, nhưng cô cảm nhận được sức sống trên người Bạc Cận
Ngôn. Anh đang hồi phục, chắc chắn tự nhiên, nắm hết tất cả mọi thứ trong
tay, "kiểu cách Bạc Cận Ngôn" đang dần sống lại.

Đó là một căn phòng trống không, có lẽ được thi công vào những năm 80

của thế kỉ trước, đến nay còn chưa phá dỡ. Cánh cửa nước sơn trên tường
bong ra từng mảng, rác rưởi đầy đất, cho nên chỉ có những người lang
thang ở lại nơi này. Đèn cũng đã hỏng. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi vào
cửa, tay buông lỏng ra. Cô và Phương Thanh đi đằng trước, Bạc Cận Ngôn
chống gậy đi theo. Người chết ở bên trong căn phòng kia. Nạn nhân là một
người trung niên lang thang. Mấy chiếc đèn pin chiếu sáng, thu hút sự chú
ý của mọi người, đầu tiên là hai câu tiếng Anh viết bằng sơn đỏ, sau đó là
thi thể trên mặt đất.

"!" (Các người vĩnh viễn không bắt được tôi!)

"." (Sẽ còn tiếp nữa.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.