ÁM LÂN - Trang 503

yêu mến nhất.

Không còn bất cứ tiếng động nào nữa. Chỉ có hai người bọn họ ôm nhau

trong căn phòng yên tĩnh, có ngọn đèn làm bạn, hơi thở làm chứng. Tựa
như nghĩ tới mỗi khoảnh khắc chúng ta yêu nhau, nhớ tới rất nhiều lãng
mạn và vui vẻ khiến người ta si mê, nhớ tới người bạn chân thành đã rời
khỏi chúng ta. Cũng nhớ tới ngày ấy tháng ấy năm ấy, ở trong núi tịch
mịch, vô tình gặp gỡ nhau.

Anh từng rời khỏi cô.

Anh kiêu ngạo và cô độc hơn bất cứ ai trên đời này.

Anh không bao giờ muốn rời xa cô nữa.

Mặt trời ngả về tây, Giản Dao mới kéo tay Bạc Cận Ngôn rời khỏi phòng

luyện tập. Cô không nghĩ tới, hai người cứ thế mà ngủ. Một bên mặt Bạc
Cận Ngôn còn có vết đỏ do cô đè vào. Áo sơ mi cũng lộn xộn.

"Xin lỗi, có bị đè đau không?" Cô hỏi.

"Dựa vào kinh nghiệm mà nói, thế này không tính là gì." Anh đáp.

Giản Dao không nhịn được mỉm cười, chỉ cầm tay anh, không nói gì.

Ngoài cửa, Phương Thanh từ đầu kia hành lang đi tới, nhìn thấy bộ dáng

hai người bọn họ, tinh mắt xoay người. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên,
Giản Dao cũng vậy.

Phương Thanh: "...Phùng Duyệt Hề bị tìm thấy rồi."

Giản Dao còn chưa để ý, Bạc Cận Ngôn đã hơi nhíu mày, bởi vì Phương

Thanh dùng câu bị động.

"Tôi nghĩ chúng ta nên lập tức đi qua xem." Phương Thanh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.