ÁM LÂN - Trang 537

"Chi Tân nó...là đứa bé ngoan." Mẹ cậu bé bật khóc nói, "Lúc còn nhỏ

rất hiếu thảo..."

Bất cứ đứa trẻ nào trong mắt cha mẹ đều trong sáng không nhiễm một

hạt bụi. Huống chi là đứa trẻ đã mất. Cùng lúc đó, Phương Thanh và Bạc
Cận Ngôn tìm kiếm trong phòng cậu bé năm đó, tìm kiếm nguyên nhân và
đặc điểm khiến cậu bé trở thành nạn nhân đầu tiên, là kích thích gì khiến
sát thủ bắt đầu gây án.

Đồ dùng trong nhà bày biện đều là từ thế kỉ trước, từ sau khi cậu bé mất

tích, mọi thứ đều được giữ nguyên chưa từng động vào. Phương Thanh mở
tủ quần áo cũ ra, nhìn quần áo thuộc về cậu bé. Ngoài đồng phục, đồ thể
thao, anh ta bất ngờ nhìn thấy một số...nói như thế nào nhỉ, áo phông không
tay phổ biến trên đường phố, áo phông. Trên tường dán những poster phim
ngày xưa, đều đã ố vàng. Trong ngăn kéo có súng đồ chơi, Phương Thanh
cầm ra, bắn một cái lên đùi. Shit, nói là đạn đồ chơi mà đau phết, đùi đỏ lên
rồi. Cuối cùng, Phương Thanh tìm được một hộp để đồ dưới giường, lấy
một con dao bầu đã rỉ sét ra. Xem ra cha mẹ của Lí Chi Tân coi như không
biết về sự tồn tại của con dao này, nhưng đã trở thành di vật của cậu ta thì
phải giữ gìn. Là cha mẹ ai chẳng chiều chuộng con cái. Chấm dứt hành
trình ở thành phố Đồng, tổ vụ án đặc biệt trở về tổng bộ chỉ huy ở thành
phố Tuân bên cạnh. Bạc Cận Ngôn ngồi nói chuyện với An Nham một lúc.

"Ảnh chụp hiện trường năm đó đã sắp xếp lại rồi chứ?" Bạc Cận Ngôn

hỏi.

An Nham: "Đương nhiên."

"Làm thành hình chiếu 3D chưa?"

"Rồi. Nhóm cảnh sát năm đó chụp lại rất tỉ mỉ, em đã đưa hết vào máy

tính. Anh muốn tìm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.