ÁM LÂN - Trang 576

Nhưng mà tha thứ sao?

Vào khoảnh khắc anh ta đi đến bước đường cùng, cầu xin tha thứ với tội

anh ta gây ra cho cha cô.

Họng súng Giản Dao hơi run run. Từng cơn lạnh từ trong trí nhớ xâm

nhập vào ngực. Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh
như phát hiện ra tâm tư cô, chỉ lặng lẽ nói: "Làm theo ý em đi."

Nước mắt tràn vào hốc mắt, Giản Dao lại nhìn về phía Lạc Lang. Lạc

Lang cũng chăm chú nhìn cô.

"Tôi không có cách nào tha thứ cho anh." Giản Dao từ từ nói, "Vĩnh viễn

cũng không thể." Trong lòng cô chẳng hiểu sao có một thanh dao cùn từ từ
cứa vào.

Sắc mặt Lạc Lang trắng bệch, hoảng hốt cứng ngắc như một bức tượng.

Sau đó anh ta mỉm cười, nụ cười vô cùng chát chúa hoảng sợ. Anh ta cúi
đầu xuống, hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống: "Anh biết rồi...Anh biết
rồi...Anh biết rồi..."

Anh ta không ngừng nói những lời này, rõ ràng tinh thần đã gần như sụp

đổ. Đột nhiên, trong mắt anh ta nổi lên sự lạnh lẽo. Giản Dao rùng mình,
định quát dừng lại: "Không được cử động!" Đã không còn kịp, Lạc Lang dù
đang bị trọng thương lại vô cùng nhanh nhẹn, xoay người nhảy xuống vách
núi.

Đây là vách núi dựng đứng, sâu và đen không thấy đáy, có gió thổi vù

vù.

Thực ra tất cả chỉ dừng lại vài giây, Giản Dao thậm chí cũng không đuổi

kịp. Cả người Lạc Lang treo bên vách núi, Bạc Cận Ngôn cách anh ta gần
nhất, trong thời khắc cuối cùng ra sức bắt lấy, không ngờ người mù này lại
bắt được cánh tay anh ta. Tuy nhiên Lạc Lang đã quyết chí chết, trong mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.