ÁM LÂN - Trang 577

khôi phục sự tỉnh táo, cười ha ha, cũng không nhìn Giản Dao, chỉ nhìn
người trước mặt: "Bạc Cận Ngôn, sao anh lại xác định được...tôi chính là
sát thủ hồ điệp?"

Bạc Cận Ngôn không đáp, chiếc kính râm trên mặt anh tụt xuống, rơi

xuống vách núi.

"Năm đó sát thủ mặt nạ tấn công, làm sao anh biết được kế hoạch của

bọn chúng, gửi tin nhắn cảnh báo cho Giản Dao?" Bạc Cận Ngôn hỏi.

Lạc Lang hơi giật mình. Sau đó trên mặt anh ta có biểu cảm kì lạ nào đó.

Mê man, hoang mang, đau khổ, thay đổi kì lạ...Anh ta đột nhiên mỉm cười,
sau đó nắm chặt tay đấm lên mu bàn tay Bạc Cận Ngôn, anh bị đau, cuối
cùng không thể không buông tay ra.

Lạc Lang rơi thẳng xuống dưới.

Như là bươm bướm bay vào bầu trời, như là con người rơi vào phần mộ,

mang theo bí mật chưa rõ, mình anh ta bay đi.

Cuối cùng anh ta đã được tự do.

Vực thẳm, ngọn núi này yên tĩnh bao la giống như một giấc mộng. Giản

Dao dìu Bạc Cận Ngôn, đứng bên vách núi: "Vào thời khắc cuối cùng của
sinh mệnh, anh ta chỉ cầu xin sự tha thứ của em. Em lại không tha thứ. Đối
với một kẻ tâm thần biến thái, có phải em quá hà khắc vô tình không?"

Bạc Cận Ngôn tháo kính xuống, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt. Trong

bóng tối, Giản Dao không thấy rõ vẻ mặt anh.

Anh nói: "Thù hận không thể khiến con người ta thực sự vui vẻ. Nhưng

mà thông cảm cũng không chắc chắn có thể cứu vãn kẻ sa đoạ. Hắn đã mắc
bệnh tâm thần biến thái nhiều năm, cho dù em nói một tiếng thông cảm,
hắn cũng không thể nào trở lại như người bình thường. Cái chết của cha em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.