ÁM LÂN - Trang 617

Sau khi đã làm rối bầu không khí trong xe, Bạc Cận Ngôn lại cảm thấy

thư thái, nhắm mắt tựa vào ghế, còn để đầu Giản Dao tiếp tục tựa vào vai.
Giản Dao nhìn mọi người vẫn còn xì xào bàn tán, khuôn mặt đầy nghi ngờ
của cha mẹ cậu bé, trong lòng bật cười, sau đó lên tiếng: "Xin lỗi, anh ấy
không phải cố ý doạ cháu bé đâu. Anh ấy thực ra...là thầy tướng số đấy."

Mọi người: "À..."

Bạc Cận Ngôn khẽ giật mình, tay lại bị Giản Dao nắm chặt. Anh yên

lặng một lát, nhéo một cái lên đùi cô, Giản Dao bị đau, thấp giọng ghé vào
tai anh cầu xin tha thứ: "Trước đó không phải cũng có người đoán như vậy
sao? Em cũng chỉ là làm theo linh cảm..."

Sau đó trong xe lại yên tĩnh, khi dân địa phương nhìn Bạc Cận Ngôn,

trong mắt lộ thêm chút kính sợ.

Chạng vạng tối, xe dừng lại. Giản Dao dẫn Bạc Cận Ngôn xuống xe, đã

đến thị trấn nhỏ vùng biên núi non trùng điệp, nơi gần nhất với thiên đường
trong truyền thuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.