ÁM LÂN - Trang 615

Cận Ngôn đưa tay chạm vào kính râm trên sống mũi, cứ im lặng ngồi thật
lâu như vậy, sau đó khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng.

Bởi vì xe chạy đến thành phố gần biên giới là vào buổi trưa, sau khi ăn

sáng xong, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài một vòng, chủ yếu là
mua sắm quần áo. Giản Dao khá bình thường, Bạc Cận Ngôn dù không
mặc âu phục, nhưng áo polo hoàn mỹ, quần âu, vẫn là quá chói mắt ở thành
phố vắng vẻ này.

Thành phố nhỏ chỉ có lẻ tẻ mấy cửa hàng, cũng không quá chênh lệch.

Giản Dao chọn cho mình bộ quần áo, rồi chọn cho Bạc Cận Ngôn áo khoác
và quần đơn giản thoải mái, còn cả giày thích hợp đi việt dã, leo núi. Nhìn
hai người giống như là đôi tình nhân đi du lịch bụi. Trên mặt anh còn đeo
kính râm, nếu người ngoài nhìn không kĩ, cũng không thấy gì khác thường.
Chỉ là khi Giản Dao nhìn anh như vậy, cảm thấy trong lòng hơi mềm mại,
nắm tay anh đi về khách sạn, không nói lời nào. Bạc Cận Ngôn hỏi: "Sao
vậy?"

Cô nên trả lời thế nào đây? Cô thấp giọng: "Anh chịu khổ rồi."

Anh lại đáp: "Em chọn quần áo sao khiến anh chịu khổ chứ? Luôn vô

cùng tốt."

Giản Dao không nhịn được bật cười.

Buổi chiều một chiếc xe buýt rời khỏi thành phố đi về phía tây nam.

Đường núi dốc đứng, tràn ngập mây mù. Trong xe rất hẹp, cũng rất yên
tĩnh. Không phải mùa du lịch, trên xe cũng chỉ có mấy người. Giản Dao
ngồi gần cửa sổ, dựa vào vai Bạc Cận Ngôn, từ từ nhắm mắt lại, cảm giác
được tay anh nghịch tóc cô, giống như hồi trước. Rõ ràng sắp bước vào
đầm rồng hang hổ, nhưng trong lòng cô lại yên tĩnh như rừng núi này.

Đột nhiên có một chuyện nhỏ xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.