ÁM LÂN - Trang 616

Cậu bé ngồi ghế bên cạnh không chịu yên, ngồi một lúc lại bò đi khắp

nơi, cha mẹ cũng không để ý, dường như đã quen với chuyện này rồi.
Trong tay cậu bé cầm một chiếc máy bay đồ chơi giá rẻ, chạm vào chân
Bạc Cận Ngôn. Cậu bé xoay người lại nhặt, ngẩng đầu nhìn thấy kính râm
trên mặt Bạc Cận Ngôn. Cậu bé nhạy cảm hơn so với người lớn, ngẩn
người một lúc, sau đó lớn tiếng nói: "A! Ở đây có một người mù! Chú ấy là
người mù!"

Cậu bé vừa nói vậy, trong xe chỉ có mấy người đều quay đầu nhìn về

phía Bạc Cận Ngôn. Khuôn mặt, khí chất anh vốn xuất chúng, người nào
nhìn thấy cũng phải nhìn thêm mấy lần. Giản Dao mở mắt ra, nhìn cậu bé,
đột nhiên cũng không biết làm thế nào. Ai ngờ đột nhiên Bạc Cận Ngôn lên
tiếng: "Mù ư? Cậu bé, cơ thể của cháu cao khoảng tầm 115-120 cm, trong
tay cầm đồ chơi bằng nhựa, món đồ chơi ấy cách chân trái chú 5 cm. Buổi
trưa cháu cơm chiên thịt dê, rất no bụng. Lần này cháu đi thăm ông bà
ngoại với cha mẹ. Chú nói đúng không?"

Cậu bé: "..."

Mọi người trên xe: "..."

"Tiểu Long, lại đây!" Cha mẹ cậu bé rõ ràng bị hoảng sợ, kéo lấy cậu bé

về, ôm chặt, không nhìn về phía Bạc Cận Ngôn nữa. Hành khách bên cạnh
cũng xao xao bàn tán về "quái nhân" này.

Bạc Cận Ngôn khẽ a một tiếng. Giản Dao vốn đầu đầy vạch đen, nhìn vẻ

mặt kiêu ngạo của anh bên cạnh, đột nhiên trong lòng thả lỏng, cũng cười.

Này, chỉ là đứa bé thôi đấy, anh biết không?

Người này, cho dù trải qua nhiều trắc trở, tính cách vẫn chả thay đổi tí

nào. Anh dần dần trở về dáng vẻ cô quen thuộc, cho dù hiện tại đôi mắt anh
tối mịt không thấy rõ màu sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.