ÁM LÂN - Trang 668

Lời còn chưa dứt, người đàn ông trắng nõn đột nhiên tiến lên, chẳng biết

trong tay đã xuất hiện một con dao găm từ lúc nào, nhắm thẳng về hai mắt
Bạc Cận Ngôn. Giản Dao hoảng sợ, thò tay ra chặn. Người nọ và Bạc Cận
Ngôn đều ngồi yên không nhúc nhích. Bởi vì tốc độ của người đàn ông
trắng nõn cực nhanh, Giản Dao chỉ kịp bắt được cổ tay gã, nhưng không có
cách nào ngăn được con dao tiến về phía trước.

Một tiếng vang nhỏ, kính râm trên sống mũi Bạc Cận Ngôn rơi xuống,

lưỡi dao đi thẳng đến da mắt anh. Bạc Cận Ngôn từ từ nhắm hai mắt hoàn
toàn không tránh né, cho đến khi mũi dao hoàn toàn dừng trên da mắt anh.
Giản Dao hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, đột nhiên quát: "Các người có ý gì?"

Bạc Cận Ngôn thoáng cười: "Bà xã, bọn họ chỉ muốn thử thôi. Em xem

đấy, mũi dao còn kém một li mới có thể đâm rách mắt anh. A...chẳng qua
chỉ là một đôi mắt đã phế, Phật Thủ muốn thì lấy đi. Dù sao trên đời này
cũng không có chuyện lấy không đồ, các người lấy gì đổi với tôi nào?"

Lời nói vô cùng kiêu ngạo tà mị, thật sự như một kẻ điên khùng tham

lam không màng sống chết. Người nọ đột nhiên cười ha ha: "Tần Sinh, bỏ
dao xuống." Hoá ra người đàn ông trắng nõn kia tên là Tần Sinh.

Tần Sinh cũng bỏ dao xuống, lui sang bên cạnh. Người nọ lại hỏi Bạc

Cận Ngôn: "Nghe nói cậu có thứ muốn giao cho tôi?"

Bạc Cận Ngôn đáp: "Đúng vậy."

Người nọ lại hỏi: "Sao thứ kia lại rơi vào trong tay cậu?"

Bạc Cận Ngôn: "Người của tôi luôn theo sát Chu Thao."

"Tại sao chỉ có hai người đến?"

"Bọn họ bị tóm hết. Chúng tôi nhanh chóng chạy thoát. Là một đàn em

tên A Hồng mang bọn tôi đến đây. Nhưng lúc đi bên bờ sông gặp phải đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.