ÁM LÂN - Trang 670

Người nọ nhấp một ngụm trà, cuối cùng mở miệng: "Đồ đâu, giao cho

tôi đi."

Bạc Cận Ngôn từ từ nhấp một ngụm: "Người tôi muốn giao, không phải

anh."

Người nọ hơi giật mình, Tần Sinh cũng ngước mắt lên.

Bạc Cận Ngôn lạnh lùng cười: "Người tôi muốn gặp là lão đại Phật Thủ.

Anh vốn không phải là lão đại, nhiều lắm chỉ là thuộc hạ đắc lực thôi. Tại
sao tôi phải giao cho anh chứ? Tôi có thành ý như vậy, suýt chút nữa ngàn
cân treo sợi tóc, lại còn ngâm mình trong nước một đêm mới mang được
thứ đó tới. Các người liên tục thăm dò, mợ nó khinh người quá đáng. Các
người đã không nhìn trúng, bà xã, chúng ta đi thôi!"

"Chờ một chút!" Tần Sinh vươn tay ngăn anh lại, sau đó liếc "lão đại"

nhà mình, ánh mắt hai người giao nhau, Tần Sinh mỉm cười: "Được rồi,
anh Khôn, chúng ta không đóng giả nữa, đều bị anh ta nhìn thấu rồi."
Người gọi là anh Khôn kia nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn, ý tứ sâu xa
mỉm cười, cúi đầu cầm điếu thuốc, híp mắt nhìn bọn họ.

Tần Sinh hỏi: "Triệu Khôn quả thực không phải là lão đại của chúng tôi,

làm sao anh thấy được?"

Bạc Cận Ngôn cười lạnh: "Biệt hiệu của tôi là gì?"

Tần Sinh: "Tiếu Diện Xà."

Bạc Cận Ngôn: "Vậy anh còn hỏi làm gì? Anh cho rằng tôi làm thế nào

đoạt được danh hiệu này trên giang hồ? Thân là người rắn hay là Tiếu Diện
Xà khiến cho người ta khó lòng phòng bị, so với cảnh sát thì nhạy bén hơn,
so với đồng loại càng hung ác hơn. Anh hỏi tôi làm sao biết được anh Khôn
đây không phải là lão đại sao? Từ đầu đến chân của anh ta toàn là sơ hở!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.