ÁM LÂN - Trang 710

đánh bại được tôi. Tuy tôi không biết bọn họ, nhưng lại hiểu rõ tên cảnh sát
cấp trên của người kia - Chu Thao. Bàn về đốt giết đánh cướp có lẽ tôi
không bằng mấy vị khác, nhưng người ở Vân Nam đánh đến chết đi sống
lại với Chu Thao chỉ có tôi. Hắn chọn dạng người như thế nào nằm vùng ư?
Tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân lão đại anh chọn tôi hoàn thành vấn đề
khó khăn này."

Đôi mắt Tống Khôn sáng ngời.

Bạc Cận Ngôn nói tiếp: "Lão đại, Chu Thao này không giống với những

cảnh sát bình thường. Hắn có dã tâm, còn hơi tà khí."

Tống Khôn im lặng nghe.

"Cũng là trong khoảng thời gian này tôi mới nghĩ ra điểm này. Tháng

trước người của tôi trúng mai phục của hắn. Chuyện này không có người
ngoài nào biết. Lúc ấy có mấy anh em của tôi đã đầu hàng, nhưng hắn vẫn
ra lệnh nổ súng bắn chết bọn họ. Nhìn hắn thì chính trực, nhưng đến thời
điểm nguy cấp, thực sự không còn tí điểm mấu chốt nào, hung ác như sói -
nếu không sao hắn có thể sống lâu bình yên vô sự như vậy ở Tây Nam?"

Tống Không im lặng, không nói tin cũng không nói không tin, nhưng gã

thực sự từng nghe nói về chuyện thuộc hạ của Tiếu Diện Xà bị đánh gục,
lại không nghĩ rằng tình hình lúc ấy là như vậy.

"Có một việc nữa xác nhận suy đoán của tôi." Bạc Cận Ngôn nói, "Anh

nói bị mất mấy chuyến bạch phiến, nhưng cảnh sát không có bất cứ động
tĩnh gì. Điều này chứng tỏ một điểm, Chu Thao muốn thả con săn sắt bắt
con cá rô. Vì để bắt anh, hắn tình nguyện buông thả một số tôm nhỏ. Hắn là
một người có dã tâm, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ tổn hại một ít nguyên tắc của
cảnh sát. Từ điểm này thì không có bất cứ khác biệt nào với anh và tôi...Chỉ
là dùng danh tiếng chính nghĩa che giấu sâu đi thôi."

Điều này khiến Tống Khôn gật đầu một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.