ÁM LÂN - Trang 774

Bạc Cận Ngôn chỉ do dự một giây, khoé miệng đột nhiên cong lên, đứng

im tại chỗ. Còn Ôn Dung cách anh hơn mười mét, cơ thể cũng cứng đờ,
ngẩng đầu. Đó là mấy chục người đàn ông mặc áo mưa màu đen, mũ che
khuất mặt họ, không thể phân biệt trong bóng tối, nhưng trong tay đều cầm
súng, mấy người dẫn đầu còn cầm súng tiểu liên. Chiều cao bọn họ đan xen
vào nhau đứng chi chít dưới mái hiên, trong ngõ nhỏ, khí chất vô cùng
mạnh mẽ. Ôn Dung không còn chỗ để tránh, đối mặt chính diện với bọn họ
rồi.

Ôn Dung quay người bỏ chạy. Ai ngờ vừa quay đầu lại thấy ngay Bạc

Cận Ngôn, cầm súng trong mưa nhắm hắn, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng
tựa như tử thần.

Không tới lượt Bạc Cận Ngôn ra tay. Một người đàn ông mặc áo mưa

màu đen trực tiếp xông lên, cơ thể nhanh như chớp, tấn công Ôn Dung. Ôn
Dung không thể chống đỡ nổi, bị đau ngã trên mặt đất. Người nọ vô cùng
lão luyện, một tay che miệng hắn, nhấc lên, sau đó ném cho người phía sau.
Sau đó anh ta xốc áo mưa lên, trong bóng tối lộ ra gương mặt cứng rắn lạnh
lùng, thất thanh: "Cận Ngôn!"

Bạc Cận Ngôn bỏ súng xuống, đi về phía bọn họ, mưa không ngừng rơi

xuống mặt anh, hai mắt kia lại sáng như sao: "Phương Thanh, các anh tới
chậm đấy."

Phương Thanh còn chưa kịp nói gì, một người phía sau anh cũng xốc mũ

áo mưa lên, kích động hô: "Lão đại!" Đúng là An Nham mi thanh mục tú
của chúng ta rồi.

Tuy trong lòng hơi ghét bỏ tốc độ cứu viện của bọn họ, nhưng lúc này

tâm trạng Bạc Cận Ngôn vẫn khó nén được sự vui mừng. Anh cười đứng
trước mặt bọn họ, định bắt tay, ai ngờ An Nham lại ôm lấy anh. Bạc Cận
Ngôn hơi sửng sốt, không nhúc nhích. Phương Thanh bên cạnh cũng đã
vươn tay ra, ba người ôm lấy nhau. Bạc Cận Ngôn từ từ cụp mắt xuống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.