ÁM LÂN - Trang 786

tiếng mạnh mẽ thế nào. Những người dân kia cũng nghe thấy, lập tức
choáng váng, đều dừng lại. Phương Thanh trợn trừng mắt, cho dù to gan
như anh trong lòng cũng run lên.

"Chạy!" Anh rống lên. Ngôi miếu sau lưng như đang xoay chuyển,

không hề có núi che chắn. Những người kia liều mạng chạy. Lúc này nóc
nhà ngôi miếu càng truyền đến tiếng bị đè ép, ầm ầm ầm, không ngừng va
đập. Có thứ gì đó sắp đến! Đã có nhiều người chạy ra ngoài rồi. Phương
Thanh nằm trong đám người cuối cùng, khi sắp chạy ra cửa, đột nhiên có
một đứa bé ngã xuống, khóc ầm lên. Phương Thanh dừng bước, vốn là
cảnh sát hình sự, có một số phản ứng hoàn toàn bằng trực giác. Giống như
năm ngoái ở trong căn phòng của Kha Thiển, anh ta dựa vào sự nhạy bén
của thính giác trực giác, nhấc An Nham chạy ra ngoài cửa, hai người mới
giữ được mạng. Lúc này cũng thế, đại não còn chưa kịp phản ứng, cơ thể
của anh ta đã cử động, bắt lấy đứa bé dùng sức ném ra ngoài. Thời gian vô
cùng cấp bách. Đứa bé vừa được ném ra ngoài, anh ta nghe thấy tiếng nổ
vô cùng lớn, như là hồng thuỷ, từ bốn phương tám hướng tràn tới. Anh ta
nhìn thấy xà ngang ngôi miếu như bị nghiền nát rơi xuống, nhào về phía
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.