ÁM LÂN - Trang 794

như vậy. Nặng nề, thâm thuý, bi thương, giống y như đúc ánh mắt anh ta
trước khi ngã xuống vách núi. Tuy nhiên tại sao Giản Dao lại cảm thấy anh
ta có chỗ nào khang khác? Một suy nghĩ như đốm lửa xẹt qua trong đầu cô:
sát thủ hồ điệp và sát thủ mặt nạ rõ ràng là hai bức hoạ khác nhau.

Anh ta cách cô vài bước thì dừng lại, dường như cũng khó có thể mở

miệng, đưa tay hít một ngụm khói. Giản Dao nhìn thấy động tác anh ta hút
thuốc, trong lòng chấn động.

"Giản Dao." Anh ta khàn giọng, "Xin lỗi, tôi lại làm chuyện em ghét

rồi."

Giản Dao nhìn anh ta bằng đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Đã biết rõ em sẽ

ghét, tại sao còn làm?"

Lạc Lang như thể bị đâm vào chỗ đau, cơ thể khẽ run lên. "Xin lỗi, anh

không khống chế được. Anh...kiềm chế thế nào, cũng muốn ở bên em."
Anh ta nói, "Giản Dao, em hãy nghe anh nói, anh vĩnh viễn sẽ không làm
tổn thương em. Anh bỏ ra thời gian lâu như vậy, bảo vệ bên cạnh em,
nhưng thứ gì cũng không có được...Con thuyền tự lái này sẽ đi xa biên giới,
chỉ cần em đi theo anh, anh sẽ không cần câu chuyện tình yêu nào khác,
không cần những người khác. Phác La đã sụp đổ rồi, toàn bộ bị bao phủ
trong đất lở. Chúng ta còn sống, anh sẽ dẫn em đi. Anh sẽ để cho em quên
hết tất cả, chỉ nhớ mình anh, chỉ nhớ tương lai hạnh phúc của chúng ta."

Cả người Giản Dao sởn hết gai ốc, trong nháy mắt, cô gần như tin tưởng

đây chính là những lời điên cuồng phát ra từ trong lòng anh ta. Tuy nhiên
khi cô ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt kia của Lạc Lang, đôi mắt sáng ngời trở
nên kì lạ, cô đột nhiên hiểu ra. Một kết luận đơn giản nhất, khó có thể tin
xông vào đầu cô.

"Anh không phải là Lạc Lang!" Cô thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.