ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 100

mình đi. Có thể các bạn đang gặp chuyện chẳng lành. Cuối cùng, tôi nghĩ là
hôm nay thế là đủ, thưa quý vị. Ngày mai chúng ta sẽ lại tiếp tục nơi chúng
ta ngừng lại nầy.
Thỉnh thoảng, đại tá Johnson gọi Robert vào văn phòng của ông ta để
"chuyện gẫu", như cách ông ta nói. Các câu chuyện có vẻ bình thường một
cách không tin nổi và Robert biết ẩn trong đó là một cuộc thăm dò đang
diễn ra.
- Tôi nghe nói anh có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, Robert.
- Đúng vậy ạ.
Suốt nửa giờ sau đó, họ nói chuyện về hôn nhân, lòng trung thành, và lòng
tin.
Một lần khác:
- Đô đốc Whittaker coi anh như con, Robert. Anh biết thế chứ?
- Vâng. Nỗi đau về cái chết của Edward là một cái gì đó không bao giờ qua
đi.
Họ đã nói chuyện về sự trung thành, bổn phận và cái chết.
- Robert, anh đã đối mặt với cái chết hơn một lần. Anh có sợ chết không?
Không. Nhưng chết cho đáng chết, Robert nghĩ. Chứ không phải một cái
chết vô nghĩa.
Những cuộc gặp làm cho Robert chán nản bởi vì họ như đang nhìn vào một
tấm gương dị dạng. Đại tá Johnson có thể nhìn rõ anh, nhưng bản thân đại
tá lại vô hình, một con người bi ẩn được bao bọc bởi một bức màn bí mật.
Khoá học kéo dài 16 tuần, và trong thời gian đó, không ai trong số họ được
giao tiếp với thế giới bên ngoài. Robert nhớ Susan một cách ghê gớm. Đây
là thời gian họ xa nhau lâu nhất. Khi đã hết bốn tháng, đại tá Johnson gọi
Robert vào văn phòng của ông ta.
- Đây là cuộc gặp để tạm biệt. Anh đã làm việc rất tuyệt vời, Robert. Tôi
nghĩ là anh sẽ thấy tương lại của mình rất hấp dẫn đấy.
- Cám ơn ngài. Tôi cũng hy vọng như thế.
- Chúc may mắn.
Đại tá Johnson nhìn Robert bước ra. Ông ta ngồi yên trong năm phút rồi có
một quyết định. Ông ta bước tới bên cửa và khoá trái lại. Rồi ông ta nhấc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.