ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 127

Đó là một trò bịp. Thế nhưng anh có thể thấy rõ nỗi sợ hãi trên mặt tay thợ
ảnh.
- Tôi không rõ ông đang nói về chuyện gì cả; nhưng… mời vào. - Leslie
nuốt nước miếng.
Robert bước vào căn phòng tồi tàn. Nó đầy vẻ ảm đạm, chẳng ra đâu vào
đâu, một chỗ mà chẳng ai muốn sống cả.
- Xin ông vui lòng giải thích rõ là ông đến có việc gì ạ? Mothershed cố lấy
giọng bình thản.
- Tôi tới để chất vấn ông về một vài tấm ảnh mà ông đã chụp.
- Anh ta biết mà. Anh ta đã biết ngay từ khi nghe thấy tiếng chuông gọi
cửa. Bọn khốn kiếp đang toan cướp vận may của mình. Hừ, mình sẹ không
để cho chúng làm được điều đó.
- Ông nói những bức ảnh nào vậy?
- Những bức ảnh mà ông chụp tại nơi một vật thể bay lạ bị rơi. - Robert nói
một cách kiên nhẫn.
Mothershed nhìn Robert một thoáng, như thể bị ngạc nhiên, và rồi cố phá
lên cười.
- Ồ, ra thế. Tôi mong giá mà tôi có chúng để đưa cho ông.
- Ông đã chụp những tấm ảnh đó chứ?
- Tôi đã cố.
- Ý ông nói gì… ông đã cố ư?
- Chẳng được cái quái gì cả. - Mothershed húng hắng ho. - Máy của tôi bị
lọt sáng. Đây là lần thứ hai tôi bị thế nầy. - Anh ta bắt đầu ba hoa.- Thậm
chí tôi đã ném cả phim đi. Chúng chẳng ra làm sao. Phí cả phim. Và hẳn
ông biết là độ nầy phim đắt thế nào.
Anh ta là một kẻ nói dối tồi, Robert nghĩ. Anh ta đã quá lo sợ. Robert nói
vẻ thông cảm:
- Chán thật. Lẽ ra thì những tấm ảnh đó sẽ rất có ích đấy.
Anh không đả động gì tới danh sách những hành khách kia. Nếu như
Mothershed đã nói dối về những tấm ảnh thì anh ta cũng sẽ nói dối về
những hành khách. Robert đưa mắt nhìn quanh. Những tấm ảnh và cả bản
danh sách phải được giấu đâu đó. Hẳn là không khó tìm. Căn hộ bao gồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.