một phòng khách nhỏ, phòng ngủ, phòng tắm và có một cái cửa hình như
dẫn vào một phòng xép. Không có cách nào có thể buộc người đàn ông nầy
đưa ra những thứ kia. Nhưng anh muốn có những tấm ảnh và bản danh sách
đó trước khi Cơ quan Tình báo Anh mò tới và nẫng chúng đi. Anh cần bản
danh sách đó cho chính mình.
- Vâng. - Mothershed thở dài. - Những tấm ảnh đó đáng giá cả một gia tài
ấy chứ.
- Hãy kể cho tôi nghe về chiếc phi thuyền không gian đi xem nào, - Robert
nói.
Mothershed nhún vai ra vẻ miễn cưỡng. Cái cảnh khủng khiếp đó đã in vào
óc anh ta mãi mãi.
- Tôi sẽ không bao giờ quên được nó, - anh ta nói. - Chiếc phi thuyền
dương như… rung động, như thể nó vẫn còn đang hoạt động. Nó có cái gì
đó thật khủng khiếp. Và ở bên trong có xác của hai sinh vật lạ.
- Ông có thể kể cho tôi nghe đôi điều về những người khách đi trên chiếc
xe bus được chứ.
Chắc chắn rồi, Mothershed nghĩ một cách hả hê. Tôi có tên và địa chỉ của
họ.
- Không, tôi sợ là không thể. - Mothershed tiếp tục cố giấu đi sự hồi hộp
của mình. - Lý do tôi không thể giúp gì ông về những người khách là ở chỗ
tôi không đi chiếc xe đó. Tất cả bọn họ đều là những người lạ.
- Tôi hiểu. Ồ, cảm ơn về sự hợp tác của ông, ông Mothershed. Tôi đánh giá
cao điều đó. Lấy làm tiếc về những tấm ảnh của ông.
- Tôi cũng vậy, - Mothershed nói.
Anh ta nhìn cánh cửa khép lại sau lưng người lạ kia và sung sướng nghĩ.
Mình cừ thật. Mình đã qua mặt bọn chó đẻ kia.
Bên ngoài hành lang, Robert đang xem xét cái ổ khoá trên cánh cửa. Một ổ
khoá Chubb. Và là một model cổ. Anh chỉ cần vài giây để mở nó. Anh sẽ
theo dõi ngôi nhà vào lúc nữa đêm và chờ tay thợ ảnh rời khỏi nhà vào buổi
sáng. Một khi mình có danh sách những hành khách kia trong tay thì nhiệm
vụ còn lại sẽ là đơn giản.
***