ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 194

- Xin chào? - Cái giọng cổ khêu gợi ấy.
- Chào . Brasil thế nào?
- Robert. Em cố gọi cho anh mấy lần. Không có ai trả lời.
- Anh không có nhà.
Ôi! Cô đã được huấn luyện quá kỹ để không hỏi là anh đang ở đâu.
- Anh có khoẻ không đấy?
Đối với một thằng quan hoạn thì khoẻ .
- Tất nhiên. Khoẻ. Cái túi tiền Monte thế nào?
- Anh ấy khoẻ. Robert, ngày mai chúng em sẽ đi Gibraltar.
Tất nhiên là trên cái du thuyền của thằng cha Cái túi tiền khốn kiếp kia.
Tên nó là gì ấy nhỉ? À, phải, Thanh Bình
.
- Bằng du thuyền?
- Vâng. Anh có thể gọi cho em ở đó. Anh có nhớ số máy không?
Anh nhớ. - WS387. WS có nghĩa gì nhỉ?Susan tuyệt diệu chăng?… Sao lại
phải xa nhau chăng…Kẻ đi cướp vợ người?
- Anh Robert?
- Có anh nhớ. WS (Wishky và Đường) 337.
- Anh sẽ gọi chứ? Để em biết là anh khoẻ mạnh mà.
- Rồi. Anh nhớ em, cô bé ạ.
Một im lặng đau đớn, hồi lâu. Anh chờ đợi. Anh đợi cô nói gì nhỉ?
Đến cứu em khỏi cái thằng cha quyến rũ nầy, gã trông giống một Paul
Newman và đã bắt em phải đi trên chiếc du thuyền lộng lẫy của hắn và
sống trong những cung điện nhỏ nhắn nghèo khổ ờ Monte Carlo, Paris,
London và chỉ có Chứa mới, biết được là còn ở những đâu nưà. Giống như
một thằng ngu, anh thấy mình có phần mong cô sẽ nói như thế.
- Em cũng nhớ anh, Robert. Hãy tự chăm sóc mình.
Và đường dây bị cắt. Anh còn lại ở nước Nga, đơn độc .
***
Ngày thứ mười hai.
Kiev, Ucraina.
Sáng sớm hôm sau, khi thư viện mở cửa được mười phút, Robert đã bước
vào toà nhà lớn, ảm đạm, và tiến lại bàn thường trực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.