Sau năm phút, anh được nối liên lạc với du thuyền Thanh Bình.
- Xin cho gặp bà Banks.
- Tôi sẽ nói là ai đang gọi ạ?
Monte có một thằng quản gia khốn kiếp trực điện thoại trên du thuyền.
- Cứ nói là một người bạn cũ.
Một phút sau, anh nghe thấy tiếng Susan.
- Robert, anh đấy à?
- Thứ đồ bỏ đây.
- Họ… họ chưa bắt được anh hả?
- Chưa, Susan. - Nói ra cái đề nghị kia với anh thật khó khăn. - Lời đế nghị
của em vẫn còn giá trị chứ?
- Tất nhiên rồi. Khi nào…?
- Em có thể đến Naples vào đêm nay được không?
Susan lưỡng lự.
- Em không biết. Chờ em một tí.
Robert nghe thấy tiếng trao đổi. Rồi Susan trở lại bên máy.
- Monte nói là có trục trặc một chút về động cơ, nhưng chúng em có thể
đến Naples sau hai ngày.
Quỷ tha ma bắt. Anh ở đây thêm ngày nào là thêm khả năng bị bắt ngày đó.
- Được. Thế cũng tốt.
- Bọn em sẽ tìm anh như thế nào?
- Anh sẽ liên lạc với em.
- Robert, xin anh hãy cẩn thận.
- Anh đang cố gắng. Đúng là như thế.
- Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho anh chứ?
- Không, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho mình. Và cả cho em nữa.
Khi Susan gác máy, cô quay lại mỉm cười với chồng:
- Anh ấy sẽ lên thuyền .
***
Một giờ sau, ở Rome, Francesco Cesar trao một bức điện cho đại tá Frank
Johnson. Bức điện được gửi từ du thuyền Thanh Bình. Nội dung: Bellemy
sẽ lên thuyền Thanh Bình. Sẽ thông báo cho các ông. Bức điện không có